Phía trước xe quân đội xuất hiện mấy chiếc xe quân đội khác.
Nhưng đây là xe quân hồn.
Một số chiến sĩ vũ trang đầy đủ nhanh chóng bước xuống xe, súng ống đen ngòm nhắm thẳng về phía trước.
Giang Cung Tuấn mặc quần áo bình thường.
Anh xuống xe nhìn về phía những chiến sĩ quân hồn đang cản đường phía trước, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Làm cái gì vậy? Các người có biết đang cản xe của ai không?”
“Biết, đương nhiên là biết rồi”.
Ở phía cuối của đám đông, một người đàn ông trung niên trông chỉ ngoài bốn mươi tuổi bước ra.
Ông ta ăn mặc có chút cổ điển.
Là kiểu quần áo của thời kỳ trước.
Giang Cung Tuấn nhìn người này, trong trí nhớ của anh hình như không có nhân vật như vậy thủ đô.
“Ông là ai?”
“Cậu có thể gọi tôi là Thiên.”
Nghe vậy, sắc mặt của Giang Cung Tuấn lập tức trầm xuống.
Thiên.
Sao anh lại không biết Thiên được chứ.
Đây là một trong bốn đại cao thủ đứng đầu trong đám thuộc hạ của Vua Trạch Tây một trăm năm trước, một trăm năm trước chính là một cường giả.
Bây giờ nhìn dáng vẻ của ông ta, hẳn là thực lực của ông ta đã tăng mạnh, nếu không sao lại trở nên trẻ tuổi như vậy.
Anh nhìn Thiên cười lạnh: “Thì ra là ông, ông đem quân hồn đến đây cản đường là có ý gì?”
Thiên liếc nhìn chiếc xe phía sau Giang Cung Tuấn một cái, cười nhạt nói: “Không có ý gì cả, chỉ là hỏi cậu muốn một người”
Vừa nói, ông ta vừa chỉ vào chiếc xe phía sau Giang Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689746/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.