Âu Dương Lãng vừa chết, thì chính là lúc ra tay với Cổ Môn. “Anh đi tìm Giang Vô Song thương lượng một chút kế hoạch tỉ mỉ trước, rồi lại tính tiếp” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi nói. Tuy, anh biết nhắc tới Giang Vô Song với Đường Sở Vi, trong lòng Đường Sở Vi sẽ mất hứng.
Nhưng bây giờ Giang Vô Song là chương quản của nhà họ Giang, cô ta ở thủ đô có địa vị vô cùng quan trong, ở trong thương hội Đại Đông, cô ta cũng có địa vị rất cao.
Thương giới ở thủ đô bây giờ là tình hình gì, anh cũng không phải là hiệu quả rõ.
Anh cần phải chuẩn bị cho vẹn toàn. “Đi đi, đi đi.”
Đường Sở Vi cũng không hề tức giận một chút nào, cô còn cười nói: “Vô Song cũng không tồi đầu, có thể tiếp xúc nhiều thêm một chút.”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Đường Sở Vi một cái, trong khoảng thời gian ngắn, anh không rõ lời này của Đường Sở Vi là có ý
Đường Sở Vị đứng lên, cô sửa sang lại quần áo cho Giang Cung Tuấn, vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc nói: “Tình hình này của em, hơn phân nửa là không sống được, nhiều lắm cũng chỉ có vài ba năm. Sau khi em chết rồi, anh cũng không thể độc thân một mình vậy được.”
Cô cũng đã nói đủ nhiều rồi.
Cô biết, Giang Cung Tuấn sẽ hiểu được ý của cô. Giang Cung Tuấn không lên tiếng, mà là ôm cô vào trong lòng mình.
“Đi đi, đừng làm chậm trễ đại sự, lại cho anh thêm thời gian hai tháng nữa, hai tháng sau, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689737/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.