Sau khi Giang Cung Tuấn và Mộ Dung Xuân rời đi, rời xa khỏi Biệt phủ Thần Kiếm, tiến vào trong một khu rừng rậm.
Trong khu rừng nguyên sinh.
Một khoảng đất trống.
Giang Cung Tuấn ngồi trên mỏm đá, cầm điếu thuốc, ném cho Mộ Dung Xuân, hỏi: “Bên phía ống thế nào?”
Sau khi Mộ Dung Xuân nhận lấy thuốc, sắc mặt dần dần trở lên ngưng trọng, nói: “Vừa rồi tôi tiến vào nơi đặt kiểm, nhìn thấy Thần Kiếm, có điều, mục đích của tôi không phải là Thần Kiếm, sau khi thăm dò, tôi biết được một chuyện”
Giang Cung Tuấn không nhịn được hỏi: “Chuyện gì?”
Mộ Dung Xuân nói: “Tôi phát hiện, trang chủ là thật, chỉ là bây giờ ông ta đã bị khống chế rồi. Lời nói hành động của ông ta đều chịu khống chế của Âu Dương Lãng, ông ta bị cổ độc khống chế”.
“Nhưng vừa rồi tôi gặp cậu tự của Biệt phủ Thần Kiếm, anh ta nói một số chuyện, từ những chuyện này có thể biết được, người này chắc không phải là giả. Hơn nữa anh ta còn không ngừng khoe khoang về Thần Kiểm của Biệt phủ Thần Kiếm, đây là có ý gì?”
Giang Cung Tuấn có chút không hiểu.
Anh nhìn Mộ Dung Xuân, hỏi: “Lẽ nào anh ta là thật, anh ta khoe khoang về Thần Kiếm, mục đích chính là thu hút sự chú ý của tôi, để tôi quan tâm đến Thần Kiếm, như vậy mới có thể cứu được Biệt phủ Thần Kiếm sao?”
Mộ Dung Xuân suy nghĩ, nói: “Cho dù thế nào, chúng ta đợi ở đây trước đã, đợi đến tối rồi lẻn vào trong xem tình hình thể nào rồi quyết định”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689732/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.