“Gia Cát Nhị, ông kêu gào cái gì vậy?”
Đường Sở Vị vừa đi, Âu Dương Lãng đã quay người nhìn Giang Thời giả mạo Gia Cát Nhị, mắng: “Ông có ý gì vậy? Sao ông vừa nhắc đến Giang Cung Tuấn, là môn chủ Thiên Môn đi luôn vậy?”
Giang Thời hơi nhún vai, nói: “Tôi chỉ là đoán môn chủ Thiên Môn chính là Giang Thời, không ngờ thật sự là vậy.” “Vậy sao?”
Âu Dương Lãng không tin, Giang Thời nói: “Tôi cũng chỉ đoán như vậy thôi, cho nên mới thăm dò một chút. Ông nghĩ thử xem, trên đời này có ai có thể có sức mạnh như vậy, ngoại trừ Giang Thời, còn có ai nữa chứ?”
Lời của Giang Thời, Âu Dương Lãng cũng không nghi ngờ. Bởi vì rất có lý.
Giang Thời có được lợi ích lớn nhất từ rùa thần, sức mạnh của ông ta có thể coi là mạnh nhất thiên hạ.
Lúc này, Âu Dương Lãng muốn giết Giang Quốc Đạt.
Giang Quốc Đạt bị thương, hơn nữa còn bị đứt một tay.
Ông ta còn cho rằng mình sẽ chết, nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, môn chủ Thiên Môn lại rời đi.
Ông ta thở phà một hơi, không ở lại nữa, nhanh chóng rời đi.
Đợi khi Âu Dương Lãng phản ứng lại, Giang Quốc Đạt đã không còn bóng dáng nữa rồi. “Không hay, mau trở về”
Âu Dương Lãng đột nhiên nhớ đến cái gì đó, sắc mặt thay đổi.
Tuy nhiên, ngay khi ông ta muốn lui về cung điện dưới đất, lại bị chặn đường.
Người chặn anh ta chính là Mộ Dung Xuân.
“Mộ Dung Xuân”
Vẻ mặt Âu Dương Lãng âm trầm, lạnh giọng nói: “Cút đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689705/chuong-775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.