Tối hôm nay, Giang Cung Tuấn ngủ rất yên ổn. Anh ngủ một giấc đến tận hừng đông. Hai ngày sau, Giang Cung Tuấn đều ở trong phòng, không đi ra ngoài. Chỉ chớp mắt, đại hội Thiên Sơn đã sắp bắt đầu. Vào đêm trước của đại hội Thiên Sơn. Phái Thiên Sơn, trước sơn môn.
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi, nói: “Sở Vi, ngày mai sẽ là ngày đại hội Thiên Sơn bắt đầu, hôm nay em đi đi, trở về thành phố Tử Đằng đi, lại thành phố Tử Đằng chờ anh”.
Vẻ mặt Đường Sở Vị không nỡ. Cô thật sự không muốn đi.
Cô không sợ chết, chỉ sợ Giang Cung Tuấn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng cô biết, cô không đi, Giang Cung Tuấn sẽ không yên tâm.
“Ừ, chồng, em đi về trước, anh nhất định phải cẩn thận, gặp chuyện thì không thể xúc động, phải nhớ, còn có người đang chờ anh”.
“Được rồi, anh biết rồi, đi đi” Giang Cung Tuấn hơi dừng tay. Đường Sở Vi gục trong lòng Giang Cung Tuấn, ôm anh thật chặt. “Chồng, bảo trọng”. Sau đó, cô xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn đứng tại chỗ, nhìn Đường Sở Vi xuống núi, trong lòng anh cũng thở dài một hơi.
Cách đó không xa, một cô gái ăn hạt dưa lặng lặng nhìn cảnh này.
Thẳng đến khi Đường Sở Vi đi xa, cô ta mới đi tới, cười nói: “Đây là đuổi cô ấy đi?”.
Giang Cung Tuấn xoay người, nhìn Giang Vô Song, thản nhiên nói: “Sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, có hơi buồn chán nên đi dạo, đúng lúc gặp phải anh” Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn, cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689542/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.