“Cót két.”
Cửa nhà gỗ mở ra
Một ông lão gầy khô như que củi đi ra
Ông lão rất già nua, giống như chỉ còn nửa bước là vào quan tài, khắp toàn thân không hề có một chút tinh thần.
Đầu trọc, trên đầu loang lổ, nhìn như mặt đất gồ ghề.
Ông đi thẳng tới chỗ Giang Thời, ngồi xuống. “Giang Thời.
Vẩn đục trong hai con người bỗng nhiên dần mất sạch, con người biến đổi trở nên sáng ngời.
Giang Thời cũng nhìn kỹ đầu trọc của ông lão trước mặt, nhếch miệng lên, vẽ ra ý cười nhàn nhạt: “Tiêu Dao Dạ Thiên, không nghĩ tới gặp đại nạn ông có thể bước vào Bát Cảnh bàn thiên, cứ như vậy, ông lại có thêm mấy chục năm tuổi thọ rồi.” “Haiz. Tiêu Dao Dạ Thiên cảm thán, nói rằng: “Bế quan thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng coi như là tìm thấy ngưỡng cửa, cũng không tính là hoàn toàn bước vào, có điều trạng thái của tôi, sống thêm hai mươi năm cũng không thành vấn đề, vậy còn ông..
Ông nhìn Giang Thời một chút. “Cuối cùng ông định làm cái gì, ba mươi năm qua, ông tới núi Tây Lăng ba lần, xem hết toàn bộ bí tịch trong Tàng Thư Các nhà họ Tiêu Dao.”
Ba mươi năm qua, Giang Thời tới đây ba lần.
Ngày hôm nay là lần thứ tư.
Ba lần trước, ông tới đây, đều đi đến Tàng Thư Các, vào trong xem bí tịch võ học.
Hai lần đầu tiên Tiêu Dao Dạ Thiên cũng không phát
Lần thứ ba mới biết. hiện.
Lần đó ông sửa lại gian phòng của Tàng Thư Các đánh với Giang Thời một trận, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689447/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.