Chương trước
Chương sau
Đường Sở Vi có được nội lực Tam Cảnh, Giang Cung Tuấn cũng rất vui mừng, như vậy anh có thể yên tâm không cần tiếp tục lo lắng Đường Sở Vi lại gặp chuyện.
Giang Cung Tuấn không trả lời Đường Sở Vi mà xoay người nhìn cửa vào hang động đá vôi cách đó không xa.
Đường Sở Vi cũng rất biết điều, không hỏi nhiều về vấn đề này, cứ yên lặng đứng ở một bên như vậy.
“Ôi”
Giang Cung Tuấn phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Khi người rất có thể là ông nội anh xuất hiện, anh đã mừng rỡ, cũng rất lo lắng.
Mừng vì ông nội còn sống thật.
Lo lắng là vì anh sợ ông nội là hạng người như Giang Quốc Đạt và Giang Vô Song đã nói, là một ma đầu không chuyện ác nào không làm.
Anh rất muốn tìm ông nội hỏi rõ, để ông nội chính miệng nói cho anh biết ông không phải người như vậy.
Chỉ có điều mới vừa gặp mặt ông nội đã rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Tận mắt thấy ông nội ngã xuống, anh lại bất lực.
“Chồng, ông nội hy vọng anh có thể sống thật tốt, ông nội không hy vọng anh bị cuốn vào tranh chấp gì. Thế nhưng anh đã bị cuốn vào, cho nên ông nội đang tìm mọi cách muốn tăng lực lượng của anh lên, để anh ở thế bất bại”
Đường Sở Vi đang ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Ông nội đã nói với em, năm đó một nhà ông nội bị trục xuất khỏi gia tộc sau đó tới thành phố Tử Đằng, khai chỉ tán diệp ở Tử Đằng. Ông nội cũng bị phế mất tu vi, nhưng ông ấy không hề từ bỏ, ông ấy nghiên cứu y thuật, tìm kiếm biện pháp khôi phục thực lực”
“Bởi vì ông nội biết, lần tranh đấu trong gia tộc còn chưa kết thúc, ông ấy biết sớm muộn gì nhà họ Giang cũng sẽ tìm tới cửa”
“Mười năm trước nhà họ Giang bị cháy, ông nội may mắn thoát được. Ông ẩn núp, sáng lập ra Vương Thiên điện.”
“Ông không tới gặp anh là vì không dám, bởi vì nhà họ Giang quá mạnh mẽ, ông ấy xuất hiện tất sẽ dẫn tới họa sát thân. Hiện tại ông nội đã đi, thế nhưng ông vì anh mà để lại Vương Thiên điện”
Giang Cung Tuấn nghe đến mấy chuyện này không khỏi xoay người nhìn Đường Sở Vị, hỏi: “Ông nội có từng nói cho em biết chuyện đã xảy ra ở nhà họ Giang ba mươi năm trước không? Vì sao ông nội lại bị trục xuất khỏi gia tộc?”
Đường Sở Vi gật đầu nói: “Có nói một chút.”
“Nói anh nghe xem.”
Giang Cung Tuấn ngồi trên một viên đá.
Đối với chuyện ba mươi năm trước, anh vẫn rất tò mò, anh càng hiếu kỳ không biết ông nội Giang Thời là hạng người gì.
Giang Sở Vi đứng trước mặt Giang Cung Tuấn, ánh mắt nhìn về phía xa nhớ lại một lát.
“Ông nội nói nội bộ nhà họ Giang vẫn luôn mâu thuẫn, ông ấy khinh thường tranh đoạt chức tộc trưởng. Thiên phú luyện võ của ông ấy vô cùng tốt, thế nhưng thứ ông ấy luyện cũng không phải võ học nhà họ Giang truyền thừa lại, mà là công pháp do một ma đầu lưu lại, bởi vậy ông ấy bị người ngoài nói là tâm thuật bất chính”
“Mà ba mươi năm trước, trong lúc ông ấy đang luyện công lại bị đánh lén, dẫn đến chân khí đi ngược chiều, tẩu hỏa nhập ma. Lệ khí bộc phát, ông ấy mất lý trí, đại khai sát giới trong nhà họ Giang, đã giết chết không ít người trong nhà họ Giang. Là ông tổ nhà họ Giang ra tay chế phục ông ấy, phế trừ ma công của ông ấy sau đó trục xuất khỏi gia tộc”
“Ông nội biết cho dù ông ấy đã bị phế tu vi, bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng chỉ cần ngày nào ông ấy chưa chết, người nhà họ Giang sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa. Cho nên trước lúc rời khỏi đây ông ấy đã trộm Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ. Ông nội nói chỉ cần có bức tranh này nơi tay, người nhà họ Giang sẽ không dễ dàng động đến ông ấy”
“Chỉ là cuối cùng ông ấy vẫn không thể nào tránh vận rủi khiến nhà họ Giang bị diệt”
Đường Sở Vi dịu dàng mở miệng, nói ra đoạn chuyện xưa này.
Giang Cung Tuấn nghe xong cũng nghỉ ngờ hỏi: “Ông nội có từng nói cho em biết, người đánh lén ông ấy năm đó khiến ông ấy tẩu hỏa nhập ma, mất lý trí là ai không?”
Đường Sở Vi lắc đầu: “Ông nội cũng không biết người đó là ai, chỉ đoán đó là người nhà họ Giang. Bởi vì ông nội có thiên phú cực cao, tạo nghệ võ học hàng đầu trong thế hệ trẻ nhà họ Giang, là người có khả năng trở thành tộc trưởng.
Hiện tại chức vị tộc trưởng rơi vào trong tay Giang Quốc Đạt, rất có thể người đã đánh lén ông ấy là Giang Quốc Đạt.”
Giang Cung Tuấn lâm vào trầm tư.
Anh và Giang Quốc Đạt tiếp xúc không nhiều lắm, thế nhưng anh có thể phán đoán đại khái, Giang Quốc Đạt không phải là người vì một vị trí tộc trưởng mà giở âm mưu quỷ kế.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông nội còn nói những gì với em nữa?”
Đường Sở Vi trả lời: “Trong khoảng thời gian này, ông nội đã nói rất nhiều chuyện với em, trong đó còn có chuyện Cổ môn trăm năm trước.
Chẳng qua hiện tại chuyện này đã trở thành cấm ky, có rất ít người nhấc tới, mà ông nội cũng không biết nhiều lắm. Ông nội chỉ nói lúc Đại Lan kiến quốc đã có rất nhiều người hy sinh, mà tam đại tộc Cổ môn đều là người hy sinh. Vào thời kỳ kháng chiến, tam tộc vì kiến thiết quốc gia mà lập ra công lao hãn mã, thế nhưng kết quả lại bị ngờ vực vô căn cứ, cuối cùng bị diệt môn”
Việc này Giang Cung Tuấn cũng từng nghe Độc Bộ Vân nhắc tới.
Cũng biết là vương Đại Lan năm đó liên hợp một số người luyện võ diệt Cổ môn.
Nhưng chuyện này cũng rất bình thường.
Từ xưa đến nay, mỗi một vương triều được sinh ra, tân vương vừa đăng cơ đều sẽ tàn sát công thần.
Nghe được những lời Đường Sở Vi nói, anh cũng đã biết ông nội anh không phải loại ma đầu không chuyện ác nào không làm. Chẳng qua vì công phu ông ấy tu luyện không phải chính thống, cho nên bị gắn mác tâm thuật bất chính.
Cộng thêm bị đánh lén tẩu hỏa nhập ma, lúc này ông nội mới phạm sai lầm.
Hai người hàn huyên rất nhiều.
Mà Giang Vô Song cũng trở lại rất nhanh.
Khi cô ta trở về còn mang về trái cây màu đỏ.
về theo.
Trái cây không lớn lắm, chỉ chừng nắm tay, vẻ ngoài màu đỏ, trông như một ngọn lửa đang bốc cháy.
“Anh Giang, đây là Hỏa Bồ Đề, trên một gốc cây cũng chỉ có bốn quả, em đã hái hết trở về rồi.
Bốn quả này đã đủ để thay đổi chân khí của anh, biến nó thành chân khí thuần dương chí dương chí cương”
Trên gương mặt Giang Vô Song hiện lên vẻ vui mừng, đưa trái cây cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhận lấy, cầm trong tay nhìn một chút.
Ngoại trừ nó hơi nóng ra thì cũng không có điểm nào bất thường.
Anh cũng không nghiên cứu nhiều mà mở ba lô trên lưng ra, đặt nó vào trong, sau đó lại nhìn cửa vào hang động đá vôi nói: “Cổ Ma vẫn chưa xuất hiện, lẽ nào trong hang động đá vôi này còn có lối ra khác? Ông ta đã sớm chạy thoát rồi sao?”
Đường Sở Vi gật đầu nói: “Trong này có không ít lối ra thật. Động đá vôi thông suốt bốn phương, ở phía sau núi cũng có cửa ra, nói không chừng ông ta đã sớm chạy mất.”
“Anh muốn xuống dưới xem một chút.”
Trước kia Giang Cung Tuấn rời đi là vì lo lắng Cổ Ma trở về.
Thế nhưng đã lâu như vậy cũng không thấy Cổ Ma hiện thân, nói rõ ông ta đã sớm chạy mất.
Ông nội rơi xuống vực sâu vạn trượng, anh không đi xem một chút sẽ thấy lo lắng.
Cho dù ông nội đã chết rồi thật anh cũng phải tìm thi thể ông nội trở về, mang đến thành phố Tử Đằng an táng, để ông nội được nhập thổ vi an.
“Anh Giang, ngay cả ông nội cũng không thể xuống dưới, sao anh có thể xuống vực sâu vạn trượng này được?” Giang Vô Song cau mày nói.
“Khó hơn nữa cũng phải thử xem”
Giang Cung Tuấn nói xong lại lấy di động ra.
Anh muốn gọi điện thoại xin trợ giúp, để người mang một số thiết bị qua đây, thế nhưng ở chỗ này di động không có tín hiệu.
Anh cầm điện thoại di động giơ lên, lắc lắc chung quanh.
Vẫn không có tín hiệu như trước.
“Về trước thành Mã trước đã, sau đó anh lại mang theo thiết bị đến, anh muốn đích thân xuống dưới xem thử”’ Giang Cung Tuấn mở miệng nói.
Giang Cung Tuấn cố ý làm vậy, Giang Vô Song cũng không tiện nói gì.
Đường Sở Ví lại gật đầu: “Mười năm nay ông nội đã rất khổ cực, nhưng hiện tại lại rơi vào kết quả này, đúng là nên tìm thi thể của ông ấy trở về, để ông ấy được nhập thổ vi an”
Giang Cung Tuấn không nói gì chỉ xoay người rời đi.
Ba người nhanh chóng xuống núi, men theo đường cũ trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.