“Làm sao vậy, sao lại thở dài?”
“Không có gì”
Giang Vô Song không nhiều lời, ôm Giang Cung Tuấn nhanh chóng đi đến mật thất dưới đất ở sân sau.
Cô ta không nhiều lời, Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều.
“Đúng rồi, thật ra Vũ Bảo rất tốt, thật trượng nghĩa, anh cũng đừng để ở trong lòng” Giang Vô Song nhớ ra cái gì đó, cô ta lo lắng về sau Giang Cung Tuấn sẽ trả thù Giang Vũ Bảo, lúc này mới nói thêm một câu.
“Hừ”
Giang Cung Tuấn thì hừ nhẹ một tiếng.
Giang Vũ Bảo này đã mang đến cho anh không ít phiền phức, có cơ hội, nhất định phải dạy dỗ tên nhãi này thật tốt mới được.
Rất nhanh đã đi tới mật thất dưới đất.
Sách cổ và Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ vẫn còn để dưới đất.
Bên trên sách cổ loang lổ vết máu.
Mà Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thì không có một giọt máu nào.
Giang Vô Song đặt Giang Cung Tuấn ở trên xe lăn, nhặt sách cổ va Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ dưới đất lên.
Giang Cung Tuấn phân phó nói: “Cho tôi xem một chút”
Giang Vô Song đưa tới.
Giang Cung Tuấn cẩn thận nhìn Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, bức tranh vẫn giống như trước, không có gì biến hóa.
Nhưng mà trước khi anh hôn mê, rõ ràng là anh đã thấy được biến hóa.
Anh cầm Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, nhắm nghiền hai mắt.
Hồi tưởng lại tình cảnh nhìn thấy trước đó.
Anh thấy rõ ràng, trăng sáng bên trong bức tranh đã biến mất, đóa hoa héo tàn, trên bầu trời xuất hiện mặt trời, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trong rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689376/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.