Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn nhìn mọi người rời đi, sau khi bọn họ hoàn toàn tiến sâu vào trong rừng rậm, anh mới rời đi.
Anh từ từ đến gần thành Nam Hoang, đi không được bao lâu, thì đã gặp phải một chỉ đội tuần vệ.
Chi đội tuần vệ này là do năm chiếc xe quân sự, một chiếc xe bọc thép, một chiếc xe xung kích và một chiếc xe tăng tạo thành.
Giang Cung Tuấn núp ở một cây cố thụ ven đường, nhìn chi đội tuân vệ rời đi.
Mãi đến sau khi chỉ đội tuần vệ này rời đi rồi, anh mới lặng lẽ bám theo phía sau, anh đã đi theo rất lâu, nhưng là vẫn không tìm được cơ hội để chui vào.
Không biết từ lúc nào, bóng đêm đã trùm xuống.
Sau khi trời tối, chỉ đội tuân vệ xung quanh thành Nam Hoang càng ngày càng nhiều.
Mà sau khi Giang Cung tuấn không tìm được cơ hội lẻn vào, anh cũng không đi theo họ nữa, tránh được rất nhiều những trạm gác được bố trí trước, từ từ tiếp cận được thành Nam Hoang.
Giờ phút này anh đã cách thành Nam Hoang không tới mười ki lô mét.
Quân đội ở khúc này càng ngày càng nhiều.
Thậm chí còn xuất hiện cả trại lính, trong doanh trại trú đóng không ít quân nhân.
Giang Cung Tuấn vẫn luôn ở trong bóng tối nhìn chảm chằm.

Giang Cung Tuấn tính dùng thân phận mới của người lính này để tiến vào thành, nhưng vào lúc đi đến được cửa thành, lại phát hiện được nơi này phòng bị rất nghiêm ngặt, mỗi một người lính khi ra vào đều bắt buộc phải kiểm tra thân phận, anh lập tức biết, nếu như mình đi như vậy vào, nhất định sẽ bị bại lộ.
Coi như có thế trà trộn vào thành, cũng không có cách nào chui vào quân khu.
Anh lại quay trở lại một lần nữa.
Đi ra một doanh trại lính ở bên ngoài thành, làm bộ dò xét ở bên ngoài doanh trại lính.
Đồng thời đang suy nghĩ biện pháp phải làm như thế nào mới có thể trà trộn vào thành Nam Hoang.
Ngay tại lúc này, anh lại thấy được một người lính câp bậc không hề thấp xuất hiện.
Phía trên quân phục của người đàn ông này, được gắn nửa ngôi sao.
Đây là một vị phó tướng.
“Cấp trên truyền xuống tin tức, Hắc Long sẽ tìm cơ hội trà trộn vào trong thành, vì vậy tất cả phải lên lại tinh thân cho tôi, ngay cả một con ruồi cũng không được bỏ qua cho, gặp phải Hắc Long, giết không tha, tướng quân nói rồi, ai có thể giết chết Hắc Long, sẽ được thưởng ba trăm tỷ”
Phó tướng đi tới, lớn tiếng mở miệng nói.
” Vâng”
Rất nhiều binh lính nghe được lời này, tựa như được đánh máu gà vậy, trong nháy mắt tinh thân phấn chấn rất nhiều.
“Hôm nay thành Nam Hoang phòng bị nghiêm ngặt, Hắc Long dám xuất hiện, tuyệt đối là chết không có chỗ chôn”“
“Ngược lại tôi lại hy vọng là Hắc Long sẽ xuất hiện, giết chết Hắc Long, còn có thể có được cả ba trăm tỷ, có được ba trăm tỷ rồi, là tôi có thể vinh quang giải ngũ, trở về hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
“Ha ha, cậu mơ giữa ban ngày ấy à, nếu Hắc Long có xuất hiện, khẳng định cậu sẽ sợ tè ra quần mất thôi.”
Không ít binh lính tụ tập chung một chỗ chém gió tán dóc.
Mà Giang Cung Tuấn thì lặng lẽ đi theo người phó tướng kia.
Phó tướng bước vào một cái lều trong doanh trại.
Sau một phút chần chờ Giang Cung Tuấn cũng lựa chọn đi theo.
Xung quanh lều vải cũng có không ít người đi tới đi lui tuần tra.
Nhưng Giang Cung Tuấn lại đang mặc quân phục của lực lượng liên minh, binh lính trong quân doanh cơ bản là không có nổi lên nghỉ ngờ.
Giang Cung Tuấn quét mắt nhìn bốn phía, ở trong tình huống không có ai nhìn thấy, lập tức tiến vào lều vải.
Bên trong lều, tên phó tướng kia đã cởi quần áo ra.
Mà ở trên chiếc giường bên trong căn lều, còn có một người đẹp đang ngồi.
“Tướng quân à, anh nhanh lên một chút đi mà!
Người đẹp nũng na nũng nịu mở lời trước, giọng nói tức giận nhưng tràn đầy sự trêu đùa.
“Đến liền đến liền”
Khuôn mặt vị phó tướng đầy kích động đi tới bên mép giường.
Nhưng giờ phút này, lại có kẻ không có mắt đi vào.
Phó tướng xoay người, thấy đó là một người linh, không khỏi cả giận nói: “Ai cho cậu tiến vào?”
Giang Cung Tuấn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, tôi, tôi có chuyện cần bẩm báo.”
“Có chuyện gì, đợi một lát rồi nói, chờ tôi giải quyết nỗi buồn cái đã.” Vẻ mặt phó tướng như kiểu sắp nhịn không nổi nữa.
Giang Cung Tuấn nói: “Nhưng thưa tướng quân, chuyện này có liên quan đến Hắc Long, sợ một hồi nữa nói sẽ không kịp mất.”
“Cái gì cơ, có liên quan đến Hắc Long à?” Cả người phó tướng chấn động một cái.
Người đàn ông này là phó tướng của hai mươi tám nước Ấn Độ, tên là Mạc Kinh La, là thân tín của quân sư, quyền lực cực lớn, phụ trách tổng tuần vệ ở ngoài thành, cho nên mới dám mang đàn bà tới doanh trại.
Nghe được tin tức của Hắc Long, anh ta cảm thấy rất hứng thú, ngoắc ngoắc tay với người đàn bà trên giường nói: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
” Vâng”
Đàn bà này đứng dậy rời đi.
Mạc Kinh La ngồi xuống, nhìn Giang Cung Tuấn đang đứng ở ngoài cửa, hơi ngoắc tay đến trước mặt anh ta nói: “Tới đây nói.”
Giang Cung Tuấn liền nghe lời đi tới.
“Tin tức gì của Hắc Long…”
Lời của Mạc Kinh La còn chưa nói hết, một khẩu súng đen thui đã đè ở trên ót của anh ta, trong nháy mắt anh ta tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Giang Cung Tuấn cười lên một tiếng, để lộ ra hai hàm răng trắng bóc nói: “Tôi chính là Hắc Long đây”
“Cậu…”
Nghe nói như vậy, vì kinh sợ mà cả người Mạc Kinh La run lên, thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống.
Giang Cung Tuấn dùng súng chỉ vào anh ta, lại ngồi xuống đối diện Mạc Kinh La.

“Cậu, cậu rốt cuộc muốn thế nào?”
Mạc Kinh La đầy sợ sệt.
Giang Cung Tuấn tuyệt đối là người có năng lực làm việc này, trước khi mọi người đến có thể giết chết anh ta.
Thật vất vả anh ta mới leo được đến vị trí này, anh ta không muốn chết, cũng chưa từng nghĩ sẽ chết một cách khuất tất như vậy.
Giang Cung Tuấn thu hồi súng lục.
Nhìn mồ hôi trên trán chảy dài từng giọt từng giọt của Mạc Kinh La, Giang Cung Tuấn cười nhạt nói: “Tôi tới đưa tiền cho anh”
“Hở?”
Mạc Kinh La đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, mặt đầy quái dị mà nhìn Giang Cung Tuấn: “Đưa cho tôi tiền?”
“ừ”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Chỉ cân anh làm theo lời tôi nói là được, sau khi mọi chuyện hoàn thành, tôi sẽ cho anh ba trăm tỷ, đủ để cho anh hưởng thụ vinh hoa phú quý, như thế nào hả?”
Mạc Kinh La nở nụ cười lạnh: “Hắc Long, cậu tính để tôi làm kẻ phản bội hay sao?”
“Tùy vào anh thôi.” Giang Cung Tuấn nhún nhún vai, nói: “Ba trăm tỷ và cái chết, anh tự chọn một cái đi”
Vừa nói xong, anh liền đứng lên, lấy súng ra một lần nữa, chỉ vào Mạc Kinh La, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
“À dĩ nhiên là, anh vẫn còn một sự lựa chọn khác, đó chính là kêu to lên, để cho những người bên ngoài bao vây lấy nơi này, sau đó nổ súng bắn chết tôi, như vậy anh cũng sẽ chết theo, nhưng anh sẽ trở thành anh hùng của dân tộc, người nhà của anh cũng sẽ nhận được một tấm huy chương, đồng thời anh cũng phải chôn thây theo tôi mà thôi”
“Cho anh suy nghĩ cân nhắc trong năm phút”
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt mở miệng.
Chất, là là nỗi sợ lớn nhất của loài người.
Bất kỳ ai cũng đều sợ chết.
Đặc biệt là những người năm trong tay quyền lực.
Vị trí càng cao, thì càng sợ chết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Mạc Kinh La cảm giác càng ngày càng nóng, nóng đến mức đầu anh ta đầy mồ hôi.
Giờ khäc này anh ta khó lòng mà đưa ra quyết định Anh ta biết rõ thực lực của Giang Cung Tuấn, nếu Giang Cung Tuấn thực sự muốn giết anh ta, anh ta sẽ chết chắc.
Anh ta không muốn vô duyên vô cớ chết đi như vậy.
“Làm sao tôi có thể tin tưởng được cậu?” Mạc Kinh La gát gao nhìn chăm chăm vào Giang Cung Tuấn nói: “Tôi biết cậu muốn làm gì, cậu muốn đi vào thành Nam Hoang ám sát tướng quân hai mươi tám nước, nếu tôi mang cậu đi, tôi cũng nhất định phải chết, coi như là cậu có cho tôi nhiều tiền hơn nữa, tôi cũng không còn mạng mà tiêu, hơn nữa đây chẳng qua là lời cam kết băng miệng của cậu, làm sao tôi có thể tin tưởng cơ chứ”
Giang Cung Tuấn biết anh ta đã động lòng Anh thu súng lại.
Ngồi xuống.
“Tôi có thể đưa cho anh trước ba mươi tỷ, anh chỉ cần mang tôi tiến vào thành Nam Hoang, tiến vào quân khu là được, tôi sẽ không liên lụy anh, Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ đưa cho anh số tiên còn lại, nếu như tôi chết, vậy anh sẽ không còn được nhận khoản tiền còn lại nữa, tôi mà chết, thì tôi thật lòng đề nghị anh mau chóng tìm đường chạy”
Giang Cung Tuấn nói chuyện không quan tâm lãm Mạc Kinh Ly cầm ly nước trên bàn lên, uống ừng ực ừng ực.
Sâu trong long anh ta giờ đây rất mâu thuần.
Vì ba trăm tỷ mà làm kẻ phản bội.
Chuyện này nếu bị phía trên biết, anh ta chết chắc.
Nhưng mà anh ta cũng biết, nếu bây giờ không đồng ý, anh ta sẽ chết ngay lập tức.
” Được, tôi, tôi đồng ý lời đề nghị của cậu.”
Sau khi Mạc Kinh Ly trải qua trận đấu tranh khốc liệt trong lòng, đã đồng ý giao dich với Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cười nhạt nói: “Tốt làm, anh đưa tài khoản cho tôi đi, tôi sẽ chuyển tiên qua tài khoản của anh trước”
Mạc Kinh Ly cho mở một cái tài khoản bí mật ở nước ngoài sau đó nói: “Cậu hãy chuyển tiền vào trong số tài khoản này đi”
Giang Cung Tuấn cầm lấy điện thoại, gọi cho Bạch Tâm một cuộc điện thoại: “Bạch Tâm cô hãy chuyển ngay lập tức vào số tài khoản sau ba mươi tỷ, tôi sẽ nhanh chóng gửi số tài khoản này cho cô”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.