Giang Cung Tuấn cảm thấy điều này không có khả năng cho lắm.
Hàn Kim Thần chỉ là một bác sĩ, mặc dù nước Cao Ly là một trong hai mươi tám nước, nhưng nó chỉ vỏn vẹn là một nước nhỏ, nên ông ta tuyệt đối không thể nào là người đứng đầu chỉ đạo ở phía sau trận chiến Thiên Sơn quan.
Có lẽ không phải là Hàn Kim Thần.
Hoặc có khi là sau lưng ông ta có một người khác.
Giang Cung Tuấn khẽ lắc lắc đầu, anh quăng mấy cái chuyện phức tạp này sang một bên.
Sau đó, anh bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn Đường Sở Vi thì tập trung lái xe.
Không bao lâu, cô đã lái xe về lại khu vực thành phố và đi tới phố y.
Hôm nay là ngày khai mạc đại hội y thuật, phố y náo nhiệt khác thường, mà nơi đó cũng không cho phép xe đi vào.
Mà bãi đỗ xe ở gần đó đã chật kín xe, Đường Sở Vi không thể làm gì khác hơn là lái xe đến một bãi đậu nằm cách đó tương đối xa, sau đó là bắt xe để đi vào phố y.
Trên con đường phố, dòng người tấp nập.
Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn đi tới, động tác của Giang Cung Tuấn rất chậm chạp, giống như một bức tượng gỗ vậy.
“Chồng, anh thật sự không có chuyện gì sao, có cần tới bệnh viện khám một chút không?”
Đường Sở Vi nhìn dáng vẻ của Giang Cung Tuấn, mặt mũi anh cũng trông cứng đờ ra, một chút biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có, nhìn anh giờ đây cứ như là bức tượng gỗ vậy, thế nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689195/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.