Quan Thành rất vừa lòng với hiệu ứng này.
Con rùa Giang Cung Tuấn này, phá hỏng chuyện tốt của anh ta, nếu không khiến cho Giang Cung Tuấn thân bại danh liệt thì tất cả công sức của anh ta đều uổng phí.
“Nói bừa gì vậy?” Đường Sở Vi đứng ra, nói giúp cho Giang Cung Tuấn: “Chồng của tôi không phải là người như vậy, sao anh ấy có thể nuôi rắn độc được chứ?”
“Đường Sở Vi, biết người biết mặt không biết lòng.”
“Đúng vậy, cậu mới kết hôn với Giang Cung Tuấn không được bao lâu, anh ta là loại người gì, cậu biết rõ sao?”
Cả đám người đều phản bác Đường Sở Vi.
Hứa Linh đã tỉnh táo hơn, cô ta đứng dậy khỏi bàn và ngồi xuống một cái ghế dựa, yếu ớt nói: “Tôi tin Giang Cung Tuấn không nuôi rắn độc, đó chỉ là việc ngoài ý muốn”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Hứa Linh, vẻ mặt khen ngợi.
Tuy rằng người phụ nữ này có chút bá đạo, nhưng cũng hiểu rõ lý lẽ.
Quan Thành nóng nảy.
“Hứa Linh, cô đừng để tên này lừa, đó là loại rắn mang theo kịch độc, cần phương pháp đặc biệt mới có thể giải độc, còn phải phối hợp với thuốc, chỉ bằng mấy cây ngân châm làm sao giải độc được? Cho dù là thầy của tôi, cũng không có bản lĩnh này, cô đừng vì Đường Sở Vĩ là bạn thân của cô mà tin tưởng tên này”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn anh, thản nhiên nói: “Anh chưa thấy, không có nghĩa là không có, chỉ là anh ấch ngồi đáy giếng mà thôi”
Quan Thành nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689164/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.