Chương trước
Chương sau
Không ai có thế ngờ rằng Hắc Long mà mọi người đang thảo luận sôi nổi lại đang ở hiện trường.
Nhưng Hà Nhược Loan không dám nói ra thân phận của Giang Cung Tuấn.
Bời vì lúc nào Giang Cung Tuấn cũng ăn mặc bừa bộn, chưa bao giờ tỏ ra đường hoàng.
Sau đó, người nhà họ Hà bắt đầu tự giới thiệu về bản thân, nhà họ Hà bắt đầu náo nhiệt hơn hẳn.
Cùng lúc đó.
Tại nhà họ Hứa.
Hứa Tùng lo lắng đi tới đi lui ở phòng khách.
Đêm qua sau khi hắn nhận được tin tức bên trên muốn chèn ép nhà họ Hứa.
Nhà họ Hứa là gia tộc lớn nhất của Hồng Bắc, ở trong quân đội cũng có người của mình.
Hôm qua có người báo cho Hứa Tùng biết.
Người báo thông tin cho Hứa Tùng là một người cũng tính là nhân vật đang được trọng dụng trong quân đội, cũng là thành viên trọng yếu của nhà họ Hứa.
Người đó nói, bởi vì buổi sáng ngày hôm qua ở hiệu thuốc, Hứa Vi đã có thái độ với khách.
Qua điều tra của Hứa Tùng, hôm qua sau khi Hứa Vì ức hiếp Giang Cung Tuấn cùng Đường Sở Vi, ông ta tức giận đến mức muốn chết luôn đi.
Đêm qua, một đêm ông ta không ngủ.
Bên trong phòng khách có không ít người.
Đây đều là những nhân vật trọng yếu của nhà họ Hứa.
“Anh cả, anh mau nghĩ cách đi” Một người đàn ông trung niên mở miệng.
Hứa Tùng tức giận quát lên: “Biện pháp? Tôi còn có thể nghĩ ra biện pháp gì đây, đều tại đứa con không chịu thua kém kia của ông, đụng ai không đụng, lại đi đụng vào Đường Sở Vi”
Hứa Khung cũng đang ở đây, bạn gái hẳn là Kim Tĩnh Ân cũng đang ở đây”
Hứa Khung buồn bực.
Đường Sở Vi thì sao chứ?
Tại sao không thể đụng vào Đường Sở Vi?
Đêm qua anh ta còn mới gặp Đường Sở Vì nữa.
“Bác cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại không thể đụng vào Đường Sở Vi? Chuyện này có liên quan đến chuyện của nhà họ Hứa chúng ta?”
“Đúng vậy, Đường Sở Vi có lai lịch như thế nào?”
“Đụng thì đụng thôi, nhà họ Hứa chúng ta còn sợ cái gì?”
Hứa Tùng gấp muốn chết mà người nhà họ Hứa lại đều mang vẻ mặt không biết gì cả.
Ông ta quát lên: “Đụng sao? Cũng không nhìn xem Đường Sở Vi là ai, Hứa Khải gọi điện tới, nói chồng của Đường Sở Vi là đại tướng quân Hắc Long, đắc tội Đường Sở Vi chính là đắc tội Hắc Long. Hắc Long đã gọi điện thoại, hiện tại tướng quân Niếp sẽ ra tay với nhà họ Hứa.”
Cả phòng tràn đầy kinh ngạc.
Hắc Long á?
Chông của Đường Sở Vi chính là Hắc Long sao?
Hứa Khung, Kim Tĩnh Ân cũng trừng lớn mắt.
Giang Cung Tuấn là Hắc Long sao?
Không phải bên ngoài nói anh ta chỉ là tên vô dụng sao, vậy mà lại là đại tướng, đại tướng của Hắc Long?
“Anh cả, hiện tại chỉ có một cách duy nhất, hôm nay là lễ mừng thọ của bà ngoại Đường Sở Vi, chúng ta lập tức đi chuẩn bị quà tặng đến nhà họ Hà, gặp mặt Đường Sở Vi tạ lỗi, chỉ cần Đường Sở Vi tha lỗi, vậy xem như chuyện này dễ giải quyết”
Khuôn mặt Hứa Tùng đăm chiêu.
Hiện tại có thể cứu được nhà họ Hứa, e rằng chỉ có Đường Sở Vi thôi.
Bởi vì ông ta biết rằng, mọi người chỉ nghĩ Giang Cung Tuấn là một tên vô dụng, chứ không biết anh ta còn là Hắc Long.
Hứa Khải cũng đã nói với ông ta.
Giang Cung Tuấn coi trọng Đường Sở Vị, tất cả mọi thứ đều lấy Đường Sở Vi làm trung tâm.
Hơn nữa, Hứa Khải còn nói, Giang Cung Tuấn rất cẩn thận, không muốn người khác biết thân phận của anh ta.
“Mau lên, nhanh đi chuẩn bị quà, chúng ta đến nhà họ Hà”
Vì cứu cả nhà, Hứa Tùng tự mình đến nhà họ Hà, đến mừng thọ cho bà Hà, thuận tiện xin Đường Sở Vi giúp đỡ, tha cho nhà họ Hứa, cho nhà họ Hứa một cơ hội.
Cùng lúc đó.
Trong quân khu.
Nhiếp Ngôn đã chuẩn bị xong mọi chuyện.
Anh ta nhìn thời gian, rồi phân phó: “Chuẩn bị một ít rượu quý, chúng ta đến nhà họ Hà”
Một sĩ quan phụ tá hỏi: “Tướng quân, là nhà họ Hà kia sao?”
“Là nhà họ Hà đấy, đừng hỏi nhiều nữa”
Nhiếp Ngôn liếc nhìn anh phụ tá rồi nói.
Sĩ quan phụ tá gật đầu, nói: “Để tôi đi chuẩn bị, đúng rồi, tướng quân, ngài đi xe của quân đội hay tự lái xe đi?”
“Tự lái đi, anh ấy không thích quá nghiêm trang.”
Nhiếp Ngôn đến nhà họ Hà có hai mục đích.
Một là đem đồ của Giang Cung Tuấn trả lại cho anh.
Hai là đem rượu quý đến cho anh.
Phải nhanh chóng, nếu không Giang Cung Tuấn trách tội xuống dưới thì chức nghiệp của anh cũng xem như bỏ rồi.
Tuy rằng anh cũng tính là nhân vật lớn trong quân ngũ rồi, nhưng mới chỉ có một sao.
Tướng một sao ở trong đất nước cũng không Nhưng mà, Giang Cung Tuấn đã là năm sao.
rồi.
Trong toàn đất nước, được cấp bậc như vậy cũng chỉ có năm người.
Một tổng soái năm sao, lãnh đạo một đội tướng tinh anh, thông tri đến cấp trên còn không cần dùng văn bản.
Tướng lĩnh Nhiếp Ngôn đã đến nhà họ Hà, anh đã chuẩn bị xong quà tặng, tự mình đến trước nhà họ Hà.
Còn Đào Thi, Trần Ba cũng không nhàn rỗi gì.
Giang Cung Tuấn đoạt của ông ta củ nhân sâm ngàn năm, cục tức này nhất định hắn phải xả ra.
Còn Trần Ba thì đang muốn nhân cơ hội này đến lấy tiền của nhà họ Hà, thậm chí còn có ý muốn làm cho nhà họ Hà táng gia bại sản.
Trần Ba đã điều tra chỉ tiết nhà họ Hà rồi.
Bạn bè của ông Hà rất nhiều, cấp bậc cao nhất cũng lên đến cục trưởng, trong nhà họ hà cũng có không ít người, nhưng cấp bậc cũng không cao.
Còn ông lớn của ông ta, là người quyền cao chức trọng, ở trong cái Hồng Bắc này, quyền thế che trời.
Tại khuôn viên nhà họ Hà.
Những nhân vật quan trọng đều đã đến đủ.
Hà Huỳnh Đồng cũng ông Hà ngồi ở phía trước.
Hiện tại vẫn chưa mở tiệc.
Dựa vào tập tục của nhà họ Hà, phải để vấn bối tặng quà xong rồi mới là thời gian ăn uống.
Hà Huy Thành bước ra đầu tiên, lấy ra quà tặng đã chuẩn bị kĩ càng.
“Bà ơi, gần đây bà phải chú ý chăm sóc cơ thể, con đã đến thành phố Tử Đằng, tìm đến thần y Phương mua được thuốc dưỡng sinh này với cái giá trên trời đấy ạ-”
“A, thuốc dưỡng sinh do thần y Phương đích thân làm sao?”
Bà Hà mặc đồ màu đỏ, vô cùng vui mừng, tuy rằng đã tám mươi nhưng vô cùng chú ý dưỡng sinh, nhìn qua cực kỳ có tinh thần, nghe thấy đây là phương thuốc do thần y Phương tự tay làm ra, trên mặt có chút khiếp sợ.
“Đúng vậy, tốn của con không ít tỷ đâu”
Hà Huy Thành cười cười mở miệng.
Kỳ thật, phương thuốc này không phải thuốc do thần y Phương làm ra, mà do một người khác làm.
Nếu muốn phương thuốc của thần y Phương thì phải đặt trước rất nhiều năm.
Anh ta không thể hẹn trước được nên đành phải tìm một thầy thuốc có danh tiếng khác, nói cho người đó tình hình thân thể để người đó đưa cho đơn thuốc này.
“Mệt mỏi cho con rồi, phải đi tìm thần y Phương nữa”
“Tôi còn nghe nói, thần y Phương không dễ hẹn đâu, có rất nhiều nhà giàu đã hẹn vài năm rồi, đã chết rồi còn chưa gặp được thần y Phương nữa: “Đúng là Hà Huy Thành có bản lĩnh”
“Ông Tứ sinh được đứa con lợi hại quá’“
Người nhà họ Hà bắt đầu nói chuyện.
Ông Hà cười đến sung sướng, khích lệ nói: “Đúng là cháu ngoan của ta, Hà Huy Thành thật có lòng.”
“Ông, bà, chỉ cần mọi người vui vẻ, con có tốn bao nhiêu tiền cũng đều đáng giá.”
“Ông, bà, con tặng mọi người bức tranh chữ”
Một người đưa lên tặng món quà này.
Ý cười trên mặt ông Hà thoáng chốc cứng đờ, nhưng vấn gật đầu.
Rồi từng người một nhà họ Hà đưa lên các món quà khác nhau.
Trừ quà của Hà Huy Thành, những món quà khác đều rất tục, ông Hà chỉ khế gật đầu.
Đường Sở Vi cười nói: “Bà ngoại, con cũng có quà, đây là củ nhân sâm ngàn năm, là bảo vật bao nhiêu năm của tòa nhà Bách Thảo đấy ạ”
Nói xong, Đường Sở Vi bảo Giang Cung Tuấn mở hộp.
Giang Cung Tuấn mở hộp ra.
Mọi người nhìn thấy củ nhân sâm siêu to khổng lồ, đều ngạc nhiên kêu lên.
“Oa, củ nhân sâm này lớn thật đấy.”
“Củ này phải có cái giá trên trời”
“Đúng vậy, ít nhất là mấy trăm triệu đáy.”
“Cái gì mà mấy trăm triệu chứ, củ nhân sâm ngàn năm của tòa nhà Bách Thảo á, theo tôi biết chính là vô giá đấy. Giá trị của nó còn lên đến ba tỷ, sáu tỷ gì đó.”
“Không phải chứ”
” Ba, năm tỷ sao, nhiều đến như vậy cơ à?
Công ty của Đường Sở Vi chắc cũng chỉ tầm ba tỷ, cô ta có thể lấy ra ba, năm tỷ ra mua nhân sâm ngàn năm sao?”
Mọi người sôi nổi bản luận.
Nói đây là nhân sâm ngàn năm của tòa nhà Bách Thảo, trên mặt mọi người đều lộ ra sự nghỉ hoặc.
“Chị Sở Vi, không phải chị lấy hàng giả lừa ông bà đấy chứ?” . ngôn tình hoàn
Mở miệng chính là đội trưởng đội đặc công Hà Công Mạnh.
Anh ta biết bây giờ gia đình đã có điều kiện rồi, Đường Sở Vi cũng có tiền, còn tự lập công ty.
Nhưng anh ta cũng nghe nói đến nhân sâm ngàn năm, nó là vô giá đấy.
Không phải cứ có tiền liền mua được đâu.
Hà Công Mạnh vừa nói, mọi người nghỉ hoặc nhìn Đường Sở Vi.
“Sở Vi, con sẽ không lấy hàng giả ra lừa ông bà đấy chứ?”
Đường Sở Vi, đừng cho là mọi người không biết gì tha hồ chém gió, nhân sâm ngàn năm có giá ba, năm tỷ khó có thể mua được, cho dù con có tiền đi nữa, cũng chẳng mua nổi đâu”
“Đúng là người nhà họ Đường, chém gió quá nhiều.
“Tôi còn nghe nói, mới đây nhà họ Đường còn bị Thiên Long chèn ép, nháo ra không ít chuyện, hiện tại nhà họ Đường đã trở thành trò cười ở thành phố Tử Đằng, chuyện này lan đến cả Hồng Bắc: Không ít người mở miệng nói.
Bọn họ đều cảm thấy, Đường Sở Vi mua đồ giả đem đến.
“Bà ngoại, nó là thật đấy, đêm hôm qua con đến hội trường đấu giá của tòa nhà Bách Thảo mua được đấy, là tòa nhà Bách Thảo tặng cho con, chuyện này hoàn toàn là sự thật.”
Cô vừa nói xong, mọi người đều cười ầm lên.
“Tặng cho cô?”
“Đường Sở Vi, cô nghĩ cô là ai? Tòa nhà Bách Thảo là sự tồn tại như thế nào chứ, cô chỉ là người bình thường còn muốn tòa nhà Bách Thảo tặng cho cô?”
Tất cả mọi người đều trưng ra vẻ mặt không tin tưởng.
Bọn họ cũng không biết, Phương Vĩnh Cánh ở ngày hội hôm trước cực kỳ bảo vệ Đường Sở Vĩ, cũng không biết, bây giờ cái tên Đường Sở Vi là cái tên không thể đắc tội mà tất cả các quý tộc ở thành phố Tử Đẳng lan truyền với nhau.
Bởi vì bọn họ còn chưa đủ tư cách biết chuyện này.
Bị nghi ngờ, Đường Sở Vi cũng cảm thấy sốt ruột.
Cô nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Chồng ơi, anh mau giải thích giúp em, nhân sâm ngàn năm này là thật”
Giang Cung Tuấn tỏ vẻ chẳng sao cả, nói: “Là thật thì không phải giả, là giả thì không phải thật, có gì đâu mà phải giải thích. Nếu bà ngoại ghét bỏ nó thì chúng ta lấy về tự mình dùng là xong”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.