Đường Sở Vi xụ mặt.
Cô còn cho rằng Giang Cung Tuấn thật sự đang giấu nghề.
Hóa ra tất cả đều là giả vờ.
Tính tình Giang Cung Tuấn thế nào, cô sớm đã nhìn thấu rồi.
Nhưng Giang Cung Tuấn coi như cũng không mặt dày mặt dạn, ít nhất còn có thể nói thật với cô.
“Chị Sở Vi, anh rể, hai người đang nói gì ở đây vậy?”
Hà Nhược Loan bước đến, vẻ mặt nghi hoặc.
Đường Sở Vi xoay người nhìn cô ta, hỏi: “Hà Nhược Loan, là em nói tình hình cơ thể ông ngoại với Giang Cung Tuấn à?”
“Hà?”
Hà Nhược Loan hơi sửng sốt.
Cô ta nói?
Cô ta nói lúc nào?
Sau khi sửng sốt, cô ta mới phản ứng lại, gật đầu: “Chị Sở Vi, chị cũng đừng trách em mà, anh rể muốn em nói em cũng không biết phải làm sao”
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn.
Chút thiện cảm vừa rôi của cô với anh giờ đã lập tức biến mất rồi.
“Làm người phải làm đến nơi đến chốn”
“Đúng, đúng, vợ dạy phải”
Một câu Giang Cung Tuấn cũng không dám phản bác.
“Hừ”
Đường Sở vi hừ lạnh, xoay người rời đi.
Sau khi cô rời đi, Hà Nhược Loan mới hỏi: “Anh rể, sao phải lừa chị Sở Vi, nói thật không được sao?”
Giang Cung Tuấn xoa mũi.
Anh cũng không định lừa cô, nhưng Sở Vi lại muốn để anh đến hiệu thuốc Vĩnh Thái làm việc.
Sao được chứ?
Anh không muốn đi làm.
Chẳng dễ mới được thoải mái như vậy, nếu không quy trọng cho tốt lỡ một ngày nào đó biên quan cấp báo, bên trên chỉ cần một tờ văn kiện là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689093/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.