Khổng Ngũ cũng bị đánh ngẩn ra.
Gã không biết vì sao Đoàn Vương Gia bỗng nhiên ra tay với mình. Gã bị tay đấm chân đá, không ngừng mà cầu xin tha thứ: “Vương Gia, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Đừng đánh nữa, tôi xin ngài đừng đánh nữa”
Sau khi Đoàn Bình đấm đá xong, quỳ “phịch” một cái trên mặt đất, lớn tiếng cầu xin nói: “Anh Giang, xin anh cứ coi tôi là một cái rắm mà bỏ qua đi.
Đoàn Bình quỳ xuống, Khổng Ngũ hoàn toàn sững ra.
Đây không phải là chồng của Đường Sở Vi, thằng ở rể nhà họ Đường sao?
Vì sao Đoàn Vương Gia lại quỳ xuống trước mặt nó?
Gã bắt đầu trở nên hoảng hốt.
Nhưng ông ta bị đánh một cái, vừa đứng dậy đã ngã quy trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn trơ mắt nhìn Đoàn Bình quỳ trên mặt đất, thản nhiên mà nói: “Tôi muốn san nơi này thành đất bằng, ông muốn ngăn cản?”
“Không, không dám…”
Đoàn Bình điềm nhiên như không, nói ngay: “Anh, anh Giang. Không cân mọi người ra tay, chúng tôi sẽ tự làm.”
Nói xong, ông ta lớn tiếng kêu lên: “Còn, còn thất thần gì nữa, không mau ra tay đi? San bằng khu xưởng này đi”
Ba nghìn người không dám chậm trễ.
Những người này, chính là những người đến nghĩa trang nhà họ Giang lần trước.
Chuyện mười vạn người ra quân vẫn còn hiện lên trong đầu bọn họ.
Những người này đều ra tay, để máy xúc ra tay, khởi động máy.
Tuy là máy xúc cần kỹ thuật, bình thường mấy người này cũng chỉ là đàn em, song cũng đều có công việc đàng hoàng, cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689078/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.