Tiêu Dao Vương xuất hiện cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Giang Cung Tuấn. 
Giải quyết xong chuyện của Đường Sở Vi, cô liền gọi điện thoại kêu anh vê nhà. 
Tâm trạng anh không tệ, ngâm nga một ca khúc, vẻ mặt anh nhàn tự tại. 
Anh rất nhanh đã đến trước nhà của Đường Sở Vi. 
Anh gõ cửa. 
Cửa nhà mở ra, mà người mở cửa chính là Đường Sở Vi. 
Vừa nhìn thấy Giang Cung Tuấn, cô liên tủi thân khóc lên, gục ở trong lòng ngực Giang Cung Tuấn. 
Người đẹp trong lòng, một mùi hương thơm ngát của con gái xông vào mũi miệng, kích thích thần kinh của Giang Cung Tuấn. 
Anh giơ tay, nhẹ nhàng ôm bả vai cô, cười nói: “Không sao đâu, đừng khóc, khóc thành mặt mèo, sẽ không đẹp.” 
Đường Sở Vi lúc này mới nín khóc. 
Cô kéo tay Giang Cung Tuấn vào cửa. 
Người một nhà đều ở trong phòng. 
Nhưng, sắc mặt mọi người cũng không phải rất đẹp. 
Giang Cung Tuấn đi đến: “Ba, mẹ” 
Hà Diệp Mai gật gật đầu, coi như đáp lại lời chào hỏi của anh, nói: “Giang Cung Tuấn, con đừng trách chúng ta, chúng ta cũng bị bắt buộc thôi” 
“Mẹ, con không trách mọi người, đều do con không biết tranh đua, không thể giúp mọi người giải quyết được rắc rối” 
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn đầy ý cười. 
Anh thật đúng là cũng không có ý trách ai. 
Hơn nữa, cho dù trách ai cũng không thể trách Đường Sở Vi được. 
Cho dù Đường Sở Vi có làm cái gì, anh đêu có thể chịu đựng, đây là anh thiếu cô. 
Giang Cung Tuấn ngồi xuống, chợt lấy ra hai tấm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/688991/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.