Giang Cung Tuấn chỉ muốn Đường Sở Vĩ vui vẻ mà thôi. Không ngờ thư mời mà anh kêu Tiêu Dao Vương đưa tới lại bị kẻ khác đoạt công lao, khiến Đường Sở Vi hiểu nhầm anh. Anh gọi điện cho Ngô Huy rồi đuổi theo.
“Sở Vi” Anh chạy tới, kéo tay Đường Sở Vị, giải thích: “Em nghe anh nói, anh thật sự không lừa em, thư mời thật sự là do anh nhờ người mang tới, không ngờ lại bị người khác giành công lao.”
“Đồ phế vật! Tới bây giờ mày vẫn dám tranh công hả?” Hà Diệp Mai chửi ầm lên: “Mày còn ngại chưa mất hết mặt hả?”
Đường Tấn cũng xúi giục: “Chị, anh ta chỉ là thằng lính xuất ngũ thôi, có bản lĩnh gì chứ, chị ly hôn với anh ta đi!”
Đường Sở Vi nước mắt ròng ròng: “Giang Cung Tuấn, đủ rồi, em cảm ơn anh từng chu đáo chăm sóc em, cảm ơn anh đã chữa khỏi cho em, nhưng bây giờ em không muốn thấy anh. Anh đi đi.” Nói xong, cô khóc chạy đi.
Trong lòng Giang Cung Tuấn rất bức bối. Mặc dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng chật vật như thế nào.
“Đồ chỉ biết làm hỏng chuyện!” Hà Diệp Mai lại măng. Giang Cung Tuấn đứng im lặng chỗ nhìn cả nhà Đường Bình rời đi, hít sâu một hơi.
Anh lại chạy về nhà họ Đường, nhưng không thể vê nhà. Anh bất đắc dĩ rời đi, dự định chờ Đường Sở Vi hết giận rồi giải thích, tới phòng khám Trần Tục của Ngô Huy.
“Anh Giang, sao anh lại tới đây?” Vừa vào nhà, Ngô Huy đã hỏi. Thấy sắc mặt anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/688961/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.