Chương trước
Chương sau
Sảnh khách sạn vào thời gian này rất tẻ nhạt.

Có người đến, nhân viên lễ tân hơi giật mình rồi đứng thẳng người và nhanh chóng nở nụ cười chuyên nghiệp.

Mặc dù đã đổi sang quần áo thường và tóc bị ướt nhưng cô ta vẫn nhận ra đây chính là anh quân nhân được mời đến cuộc họp của công ty hồi chiều.

Đương nhiên là vì bộ quân phục lục quân thật sự quá nổi bật, hơn nữa hai người các anh trông đều rất đoan chính, làm cho khách sạn bọn họ được một trận bàn luận rôm rả.

Hai cô đồng nghiệp chuyển đến từ khách sạn quốc doanh cũ là những người có kinh nghiệm đã bí mật tiết lộ với cô ta: Nhìn huân chương và tuổi tác thì hai người này đều có tương lai rất hứa hẹn...

Tiếc là bữa tối vừa kết thúc thì một người trong số họ đã đi mất.

Trong khách sạn chỉ còn một người nên nhân viên lễ tân không khỏi lén lút nhìn anh mấy lần.

Người đàn ông cao to cúi đầu tìm kiếm trong túi và thản nhiên đặt đồ trong tay lên quầy.

Đó là một túi giấy McDonald's có mùi dầu rán bánh, bên cạnh là mấy cốc kem lắc, một túi nilon đen đựng đầy thứ gì đó được buộc chặt và để trong túi giấy, lễ tân dù đã thấy nó nhiều nhưng vẫn kinh ngạc đến líu lưỡi —— đây thật sự không phải số lượng mà một người thường có thể dùng hết!

Dựa theo điều khoản miễn trừ trách nhiệm, cô ta mỉm cười nhắc nhở, "Thưa anh, phòng hai giường của chúng em chỉ chứa tối đa hai người lớn và hai trẻ em ạ."

Mở tiệc thác loạn mà bị bắt quả tang thì đừng có gọi khách sạn của họ!

Phượng Quan Hà khó hiểu nhìn cô ta —— một mình vợ anh có thể ăn hết năm cốc kem McFlurry, không được hay sao?

Quản quá nhiều.

(Editor: Cho ai không hiểu thì bà lễ tân biết túi đen đựng bcs nhưng quá nhiều nên nghĩ anh main định quẩy tập thể. Còn anh thì tưởng bả đoán mình tụ tập ăn uống dựa theo số lượng kem)

Anh tìm được hai thẻ phòng và hai thẻ căn cước đặt lên bàn, đẩy riêng cái của Tần Nguyệt Oánh ra rồi nói: "Tôi trả phòng này, lấy thêm chìa khóa phòng còn lại cho tôi."

"Dạ được, nhưng theo quy định thì bọn em cần liên hệ với chủ phòng để xác minh." Lễ tân mỉm cười, anh lính quả nhiên đã tìm phụ nữ để giải khuây!

Phượng Quan Hà gật đầu, "Gọi vào điện thoại riêng đi."

Lễ tân lại mỉm cười và bấm số, xem ra họ đã ở cùng nhau cả đêm.

Làm trong nghề nhiều năm, cô ta đã quen với mấy chuyện này, thường thì khách vừa xuất hiện trước mặt cô ta đã biết họ muốn gì. Chẳng qua cô ta không ngờ, đến quân nhân cũng không chịu nổi cám dỗ!

Ai, mộng tưởng trong lòng rách tả tơi rồi......

Sau khi hoàn tất thủ tục bàn giao phòng, nhân viên lễ tân lấy một túi giữ nhiệt và cẩn thận đặt túi kem lớn vào. Khi vị khách rời khỏi quầy, hai cô nhân viên nhẹ nhàng khom người cúi chào anh, đồng thời liếc nhìn nhau với ánh mắt hừng hực khí thế buôn chuyện.

Phượng Quan Hà ôm túi giấy vào thang máy, cảm giác buồn bực quanh quẩn trong lòng.

Sao anh lại cảm thấy như mình bị hiểu lầm gì đó?

Thế nhưng lại không thể nói ra!

===

Tần Nguyệt Oánh tay trái cầm một cái hamburger, tay phải là cốc McFlurry, trong miệng vẫn còn dư vị cánh gà rán, hạnh phúc đến muốn rơi nước mắt.

Mấy thứ đồ ăn vặt này chắc chắn cô sẽ không bao giờ được ăn nếu ở nhà bố mẹ đẻ. Vừa ăn vừa ngồi trên giường thế này lại càng là một tội ác tày trời.

Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ cô không phải lén lút như kẻ trộm mỗi khi gọi cơm hộp về nhà đâu?

Những ngày tháng tự do vui sướng đã bắt đầu từ khi cô đi theo người đàn ông này, nghĩ vậy cô quay đầu lại nhìn Phượng Quan Hà đầy biết ơn, ngoại trừ thể lực khủng khiếp khiến cô không tiêu hóa nổi thì chồng cô đúng là không chê vào đâu được.

"Nhìn anh làm gì?" Phượng Quan Hà hỏi.

Anh đang sấy tóc cho cô, động tác nhẹ nhàng như chăm thú cưng. Vốn tưởng đây là công việc đơn giản, không ngờ tóc phụ nữ vừa dài lại nhiều, tốn thời gian sấy gấp mấy lần anh, công việc vừa khô khan vừa nhàm chán. Vì vậy anh không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện.

"Anh thật tốt." Tần Nguyệt Oánh nhìn anh với đôi mắt long lanh.

Tiếng máy sấy quá lớn nên Phượng Quan Hà không nghe rõ, cũng may sấy xong anh bảo cô lặp lại lần nữa.

"Anh thật tốt!" Tần Nguyệt Oánh đỏ mặt nhắc lại, nghĩ rằng anh giả bộ!

Phượng Quan Hà cười một tiếng, rút phích cắm ra, thu dọn đồ đạc rồi ngồi sau lưng cô, đầu gác lên vai cô.

Tần Nguyệt Oánh nhét một miếng gà McDonald's vào miệng anh.

Anh vòng tay ôm eo cô một cách tự nhiên, cùng xem bộ phim truyền hình cũ của HKTVB trên TV.

Phượng Quan Hà ăn thêm một miếng, lén nhìn sườn mặt cô, cảm thấy đây là thời điểm tốt để nói chuyện nghiêm túc nên mở miệng: "Vợ......"

"Ừm?"

"Sắp tới em có dự định gì không?"

Tần Nguyệt Oánh đang gặm hamburger hơi nghẹn lại, cô đảo mắt vài vòng, quyết định giả vờ mải mê xem phim nên không nghe thấy.

Phượng Quan Hà không giận, nếu là dự định về vấn đề kia thì ngại nói cũng dễ hiểu.

Anh chậm rãi kéo cô vào lòng, áp mặt vào lưng cô, ngửi mùi hương trên người cô, cánh tay đặt lên phần bụng nhỏ, sự ám chỉ quá rõ ràng......

Túi bao cao su lớn bị anh lặng lẽ vứt vào cái tủ trước cửa phòng mà vợ cũng không phát hiện.

Về vấn đề này, anh luôn tôn trọng mong muốn của cô, bất kể cô bao nhiêu tuổi.

Anh vốn nghĩ vậy.

Nhưng Tần Nguyệt Oánh lại trả lời hàm hồ, "Ừm...... em, em định, trưa mai đi ăn buffer Nhật, buổi tối ăn mấy món địa phương, trưa ngày kia ăn lẩu, sau đó đi làm móng, em sẽ đưa anh danh sách những thứ cần đi mua, đợi gặp nhau rồi cùng lái xe về nhà......"

"Nhưng lúc trước em đã nói......"

Phượng Quan Hà nói được nửa câu thì nghẹn lại không thể tiếp tục.

Giọng điệu không cam lòng này đến anh còn nghe ra —— rõ ràng anh đang bị vứt bỏ!

Chẳng lẽ muốn anh phải nói với giọng như một oán phụ bị đối xử bội bạc, "Lúc trước lên giường, em đã hứa sinh con cho anh mà?"

Mấy lời đó, chung quy cũng chỉ là lời trên giường!

"Em còn muốn đi đâu nữa không?"

Tần Nguyệt Oánh cắn rứt lương tâm nhìn ga trải giường, điên cuồng khuấy kem trong ly.

Thật ra cô biết chủ đề bọn họ đang nói không liên quan đến nhau.

"Không sao."

Phượng Quan Hà trả lời khô khan, cũng không biết đang an ủi ai.

Anh đứng dậy, cầm máy sấy tóc đi vào phòng tắm, cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tránh né của cô thì trong lòng lại dâng lên cảm giác oán giận.

Vừa giận cô cố ý thay đổi chủ đề khiến anh như một kẻ ngốc, vừa giận bản thân tin những lời lừa gạt mà cô nói trên giường!

Sự tức giận này biến mất khỏi tầm mắt cô và lên đến đỉnh điểm khi anh bước vào căn phòng hai người đã ở chung.

Trong phòng tắm ẩm ướt tối tăm và không có cửa sổ, mùi nhục dục nam nữ dường như vẫn còn phảng phất chưa tan hết.

Ban nãy họ còn ở đây dọn dẹp giúp nhau, ngọt ngào như vậy. Vì một câu đói bụng của cô mà anh lập tức chạy xuống tầng mua đồ ăn cô thích mà không nói một lời!

Vậy rốt cuộc vì cái gì...... mà đối xử với anh như vậy?

Phượng Quan Hà nhìn mình trong gương, vẻ mặt oán khí ngút trời, dường như không được bình tĩnh. Nghĩ lại thì, chẳng lẽ là do môi trường doanh trại quá khắc nghiệt đã khiến anh già đi sau hơn nửa năm ở đó?

Cho nên vợ cảm thấy anh khác biệt nhiều so với lúc hẹn hò trực tuyến.

Nhưng rồi anh lại nghĩ, chẳng lẽ trước khi làm mấy trò gọi video đó thì trông mình đẹp hay sao?

Lúc này, bên cạnh anh có thứ gì đó rung nhẹ và sáng lên, là điện thoại của vợ.

Phượng Quan Hà ma xui quỷ khiến nhìn qua.

Có một tin nhắn WeChat, tên người gửi là 【Cục Than [biểu tượng tình yêu] cún con da đen của bạn [biểu tượng tình yêu] chàng thư sinh ngây thơ hoan nghênh bạn tới trêu chọc】.

Nội dung tin nhắn xem trước phía dưới là ——

【Chị à, chị ngủ rồi sao? [biểu tượng tình yêu] Lâu rồi chị không tới tìm Cục Than, cảm ơn chị tháng trước với Cục Than......】

Phượng Quan Hà đột nhiên cảm thấy choáng váng, suýt nữa đứng không vững phải chống vào bồn rửa mặt.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.