Hai chữ nhẹ nhàng đó như thiêu đốt ngực cô, cảm giác thẹn thùng dâng lên khiến lòng cô co rúm lại.
Cô bị mắng ư?
Nhưng lúc này cô có thể bao biện gì được? Những lời khi yêu nhau cô chưa từng nói mà giờ lại nói ra...
Tần Nguyệt Oánh xấu hổ vô cùng, giống như bị đánh từ một yêu tinh trở lại làm người thường, cô rụt rè nhắm mắt lại, vẻ mặt miễn cưỡng.
"Mau lên." Phượng Quan Hà ở đầu bên kia thúc giục, giọng anh có vẻ đã bình tĩnh hơn.
"Nhưng...... em muốn nhìn được dương vật." Cô hoảng sợ kiếm cớ.
Màn hình lại tối sầm, đối phương tắt camera, cuộc gọi video tục tĩu cuối cùng lại biến thành màn biểu diễn của một mình cô.
Tần Nguyệt Oánh xấu hổ vô cùng, trong lòng không khỏi oán trách anh —— nếu không phải tại anh tự dưng dịu dàng rồi nói mấy lời sến súa khó hiểu thì cô đâu có ngại ngùng và bị động như vậy?
Tính cách của cô là vậy. Cô sẽ cảm thấy mình thua thiệt nếu nảy sinh tình cảm nồng nhiệt hơn đối phương.
"Vừa gọi anh là gì mà giờ lại không nghe lời?" Giọng nói của Phượng Quan Hà truyền đến, "Nằm bò ra đi, điếm nhỏ."
Tần Nguyệt Oánh không muốn làm lắm nhưng vẫn bị giọng anh khơi dậy cảm xúc. Không còn điềm tĩnh và cứng nhắc như khi đọc sách, bây giờ anh chỉ thở thôi cũng nồng đậm ham muốn chinh phục.
Tính nô chôn giấu trong cơ thể bắt đầu phát tác, Tần Nguyệt Oánh cắn môi tủi thân một lát rồi vẫn làm theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619785/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.