Đúng là giúp cô chó ngáp phải ruồi.
Nước cuồn cuộn văng xuống từ đỉnh đầu rồi nhanh chóng trở nên ấm áp.
Hơi nước nóng tỏa khắp xung quanh, Phượng Quan Hà rửa sạch gậy thịt trong tay, nghĩ một lúc vẫn quyết định vặn nước lạnh xuống.
"Là nằm mơ thật, thì sao?" Anh thản nhiên thừa nhận, nhân tiện tự chứng minh mình trong sạch.
"Hì, là kiểu mơ mà em hiểu à?"
"Ừm," Phượng Quan Hà chậm chạp đáp lại rồi lập tức chuyển chủ đề, "Muộn thế này mà em còn chưa ngủ đi?"
Tần Nguyệt Oánh cười mấy tiếng, "Bởi vì Oánh Oánh cũng nằm mơ, mơ thấy chồng dẫn em đi xem phim mà không cho em xem hết phim."
Câu nói này giống như một hòn đá ném vào trái tim phẳng lặng như giếng cổ của anh. Phượng Quan Hà lập tức dừng việc đang làm lại, lấy điện thoại nằm dưới đống quần áo ra, bình tĩnh nhìn người trên màn hình.
Trên đời lại có việc trùng hợp như vậy ư? Thời gian, địa điểm và nhân vật đều hoàn toàn trùng khớp.
Nếu có gì khác biệt thì chắc là việc cô kể vẫn còn hơi mơ hồ.
"Tại sao anh lại không cho em xem hết?" Anh hỏi.
Tần Nguyệt Oánh mỉm cười một cách mập mờ, "Anh nghĩ xem?"
Phượng Quan Hà nghĩ ngợi rồi đặt điện thoại lên giá đỡ dưới vòi hoa sen. Màn nước rơi nghiêng vừa hay tạo thành một vùng an toàn, đảm bảo camera trước không bị nước che mất.
Làm sao có chuyện đó được?
Bọn họ cùng bước vào một giấc mơ một lúc? Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619781/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.