Vì có nhiều nhân chứng nên Phượng Quan Hà chỉ tường trình ngắn gọn rồi kéo Tần Nguyệt Oánh đi ra lối thoát hiểm đằng sau.
Trong lòng anh có một ngọn lửa không tên đang thiêu đốt. Anh cởi áo khoác vest ra nhưng vẫn thấy chưa đủ nên tùy tiện kéo cổ áo sơ mi ra, cơ bắp rắn chắc và bờ vai rộng liền thấp thoáng hiện ra.
Anh chỉ lo bước xuống. Không hiểu sao anh không muốn để ý đến cô.
"Anh đi đâu vậy!" Tần Nguyệt Oánh đứng tại chỗ dậm dậm chân, ấm ức trừng mắt nhìn anh.
"Xuống đưa cô về nhà." Phượng Quan Hà trầm giọng nói, bước chân không dừng lại.
"Em không muốn về nhà."
Phượng Quan Hà lúc này mới dừng bước, "Bảo vệ gọi cảnh sát rồi, cô muốn đi theo họ về đồn?"
Giọng anh có chút lạnh, hơi ấm trên người cũng dần biến mất, anh chỉ thấy trong lòng như có gì đó mắc nghẹn lại và lên men, chua chát vô cùng.
"Còn chưa xem phim mà!" Tần Nguyệt Oánh gọi anh.
Phượng Quan Hà ngẩng đầu nhìn thoáng qua —— chiếc áo gió của cô đã được vắt lên tay từ lúc nào, đôi chân nở nang bọc trong chiếc tất trắng lộ ra từ dưới váy. Chiếc nơ bướm trên đôi giày cao gót khiến cặp chân ấy của cô càng đáng yêu hơn, từ góc độ này anh có thể nhìn thấy đường viền ren trên bắp đùi cô.
Anh chỉ liếc qua rồi không nhìn nữa.
Tần Nguyệt Oánh lại dậm chân một cái, làm nũng nói: "Đi lên đi!"
Khi làn váy bay lên, khóe mắt anh dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619778/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.