Chương trước
Chương sau
Phượng Quan Hà mơ hồ nhớ rằng sau bữa tối hôm đó, bạn học cũ của anh đã lấy lí do đi họp để về trước, để lại anh với Tần Nguyệt Oánh.

Đang mùa thu trời hơi lạnh nhưng sau khi ăn cô vẫn gọi một cây kem.

===

Cô bắt chéo chân, ăn một cách vụng về, kem trắng như tuyết trượt khỏi thìa và nhỏ xuống bộ ngực trắng như tuyết lộ ra ngoài của cô.

Khi ấy cô mỉm cười và thản nhiên dùng giấy ăn lau đi, lúc chậm rãi ngước mắt lên lại tình cờ bắt gặp ánh mắt kinh ngạc và xấu hổ của anh.

Sau đó cô chợt xin lỗi anh.

"Xin lỗi anh, vừa rồi em không cố ý làm vậy với anh." Đôi môi có màu tựa như lá thu đỏ ấy khẽ mấp máy, cộng thêm cái chau mày khiến cô trông càng thêm yếu đuối. "Anh biết đấy, bây giờ có rất nhiều kẻ côn đồ giả làm quân nhân, nhưng phần lớn bọn họ đều không thể giữ được sự bình tĩnh. Em nói vậy vì sợ anh trai em bị lừa. Để xin lỗi... bữa ăn này để em mời đi."

"Không cần đâu, tôi sẽ trả." Anh có chút thất thần mím môi, thật ra trong lòng đã không còn muốn để tâm xem lời cô nói là thật hay giả.

Khi đó Phượng Quan Hà không biết tại sao mình lại dao động, nhưng giờ anh đã hoàn toàn hiểu -- ngay từ đầu vợ anh đã là người nắm quyền thể hiện ý kiến, mỗi khi anh định giành lại nó về tay đều bị những cử chỉ nhỏ mập mờ của cô cắt ngang.

Nó nhỏ như chiếc áo gió cô cởi ra lần đầu gặp nhau, lại to như khi viên ngọc sau giày cô lăn đến chân anh trong bữa ăn nên cô bảo anh cúi xuống nhặt.

Anh nhìn thấy đôi tất trắng bao bọc đôi chân đầy gợi cảm và cân đối của cô, với ren được dát phía trên đùi, một vị trí gợi cho người ta nhiều liên tưởng.

Một chiếc giày đã được cô cởi ra và treo ở mũi chân, để lộ bàn chân được bọc trong tất. Cô ngồi trên bàn nói chuyện với anh trai, giọng điệu vui vẻ, chiếc giày da nhỏ cũng vung vẩy lên theo.

Khoảnh khắc ấy trong lòng anh bỗng giận. Có lẽ là vì xấu hổ khi bị trêu chọc, cũng có lẽ là buồn khi thấy em gái của bạn học cũ hành xử dễ dãi như vậy. Anh trả lại viên ngọc cho cô và nghiêm khắc dặn cô đừng làm vậy nữa. Cô vừa bối rối vừa đau lòng, hai mắt rưng rưng như sắp đánh rơi những hạt trân châu, như thể cô không hề biết cảnh dưới váy mình đã lộ ra trước mặt một người đàn ông xa lạ lần đầu gặp...

Ngay cả bạn học cũ cũng nhìn anh đầy khó hiểu. Nhưng anh không thể giải thích chuyện này -- anh thậm chí không có tư cách gì để hỏi cô cố ý hay không nên chỉ có thể lặng lẽ cho qua.

Đến khi quẹt thẻ tính tiền, Phượng Quan Hà vẫn còn trong trạng thái thất thần.

Anh đã hoàn toàn quên mất con số trên hóa đơn, nhưng anh vẫn nhớ kiểu dáng đôi giày cô đi ngày hôm đó.

Thời gian trôi qua, nhớ lại lần nữa, Phượng Quan Hà phải thừa nhận rằng mình đã hoàn toàn bị dắt mũi.

Đẩy cửa nhà hàng ra, gió thu có chút ảm đạm, anh nghĩ đến chiếc váy dưới lớp áo gió của cô nên vô thức tiến lên trước mặt cô để chắn gió.

......

Nhất định là anh bị trúng độc rồi phải không?

"Ừm... anh có thể đi mua sắm với em một lúc được không? Về sớm thế này, anh trai em phát hiện ra chắc chắn em sẽ bị mắng mất."

Cô gái sau lưng anh bước ra, trên mặt tràn đầy mong đợi và ngượng ngùng.

Có lẽ sợ anh không đồng ý nên cô chân thành nói thêm: "Em sẽ đãi anh bữa tối, vậy coi như chúng ta hết nợ nhau, không phải rất tốt sao?"

Hết nợ -- lời này vừa nói ra, môi anh bất giác mím chặt, trái tim như bị kéo căng...

Ẩn ý của câu này đương nhiên là -- họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Giao dịch tiền bạc thì có thể giải quyết dễ dàng, nhưng còn những chuyện khác thì sao?

Dù là chủ động hay bị động thì anh...... cũng đã nhìn cô mà.

Khi đó Phượng Quan Hà đã đồng ý với cô -- thực tế thì anh không còn cách nào khác ngoài đồng ý. Nhưng hai chữ đó lại vô tình đẩy anh rơi vào tình thế tuyệt vọng, tiến thoái lưỡng nan.

Nếu không gặp lại nữa thì anh vẫn nợ cô. Lương tâm không cho phép anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu hỏi anh nên đền bù cho cô thế nào thì anh cũng không nói được.

Nếu gặp lại nhau... làm sao để gặp lại đây? Anh không biết phải mở lời thế nào. Cô gái trước mặt có tính cách khó chiều, dữ dội và nghịch ngợm như một con quỷ nhỏ, nhìn thế nào cũng khác xa tưởng tượng của anh về bạn đời tương lai. Họ... thực sự không phù hợp.

Anh bất giác cảm thấy nặng nề, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Anh bắt đầu nhìn điện thoại nhiều hơn, lo lắng buổi gặp này sẽ kết thúc, rồi lại mong đợi chuyện gì đó bất ngờ xảy ra giúp mình phá vỡ thế bế tắc -- mọi thứ sẽ kết thúc tốt đẹp.

Anh đi bên cạnh cô, nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô, thậm chí còn chua chát suy đoán...

Trước anh, cô đã thanh toán sòng phẳng với bao nhiêu người đàn ông như thế này rồi?

===

Họ đi dạo quanh trung tâm thương mại một lúc, khi đang đứng ở quầy mua hai vé xem phim giết thời gian thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Lúc đó Phượng Quan Hà đang xếp hàng mua kem ốc quế cho cô -- đương nhiên là để "hết nợ" số vé xem phim mà vợ anh đã trả tiền. Lúc quay lại thì anh không tìm thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Cùng lúc đó, ở hành lang đối diện thang máy không xa hình như có tiếng cãi vã, người đi qua đều đưa mắt lại nhìn.

Phượng Quan Hà nghe rõ tiếng quát tháo của một người đàn ông ở phía đó, người anh ta đang la hét chính là Tần gì đó. Anh cầm kem ốc quế sải bước đi tới đó, khí chất sắc bén của anh lại thu hút thêm rất nhiều cái nhìn nữa.

Qua khúc rẽ, mọi chuyện đang diễn ra bên trong liền hiện rõ.

Một đôi vợ chồng vội vã dắt con ra ngoài và đi ngang qua Phượng Quan Hà. Có hai cô gái trông giống sinh viên đang đợi trước cửa thang máy, họ đều còn trẻ và quên cả phản ứng với cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt ngơ ngác tái nhợt, không nhận ra điều này có thể rước họa vào thân.

Ở một góc khác của khu vực thang máy, một thanh niên cao gầy với vẻ mặt hung dữ đang túm lấy cổ tay một cô gái nhỏ - lực mạnh đến mức khiến chỗ đó chuyển đỏ lên, tay còn lại của cậu ta nắm chặt và giơ cao, đang chuẩn bị đánh xuống!

Sắc mặt Phượng Quan Hà lạnh xuống, anh lập tức vứt cây kem vướng bận trên tay vào thùng rác. Đứa bé bị đôi vợ chồng kéo ra ngoài thấy cảnh này không hiểu sao lại gào to mồm lên khóc. Phượng Quan Hà nhìn thấy cảnh này, nhân lúc thanh niên kia đang ngơ ngác liền tiến nhanh về phía trước, vững vàng bắt được nắm đấm sắp rơi xuống kia, không để cô gái nhỏ chịu bất cứ thương tổn nào.

Thanh niên kia nổi giận, "Tao nói chuyện với vợ mình, con mẹ mày chĩa mũi vào đây làm gì?!"

"Vợ cậu?" Phượng Quan Hà nhíu mày, không tin bạn học cũ sẽ cố ý giấu mình chuyện này. Tay anh chỉ hơi dùng sức đã khiến người nọ phải lùi lại nửa bước.

"Chưa...... là vợ sắp cưới," tên thanh niên rõ ràng có chút chột dạ, nhưng sau đó lập tức hung tợn trừng mắt nhìn Tần Nguyệt Oánh, "Họ Tần, tên này là ai nữa? Chẳng lẽ cô nuôi nhân tình ở ngoài hả?"

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.