Sắc trời âm u, mưa dường như đã tạnh trong chốc lát.
Tần Nguyệt Oánh chợt đọc được sự điên cuồng trong ánh mắt của nam nhân phía trên -- như thể hắn không cho phép bất kỳ sinh vật đực nào xếp hàng trước mặt mình, kể cả chó.
Hàm dưới của hắn căng ra. Một chút nước mưa trượt xuống mặt khiến Tần Nguyệt Oánh tỉnh táo lại trong giây lát.
Ánh mắt hắn nóng rực và có chút phẫn hận, tựa như muốn nhìn thấu nàng.
Tần Nguyệt Oánh không khỏi bối rối.
Nàng biết lời của mình có phần thất thố.
Nhưng nàng không thể nói điều gì tử tế hơn để dỗ dành hắn cả.
.
Hắn đứng dậy, thân hình uy nghiêm trong mưa dường như có chút cô độc. Nước mưa chảy xuống mái tóc ướt rũ xuống của hắn, chảy qua những khối cơ bắp cuồn cuộn và những vết sẹo cũ.
Tần Nguyệt Oánh né tránh ánh mắt của hắn. Lúc này nàng thực sự không thể nhìn thẳng vào mắt hắn được.
"Hôm nay ngươi hãy nói cho rõ, chúng ta có gì cần nói thì nói hết đi," Phượng Quan Hà hít sâu rồi chậm rãi thở ra, "Vậy ngươi có biết trước khi cưới ngươi, trong lòng ta rốt cuộc nghĩ gì không?"
Tần Nguyệt Oánh ngây người, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Phượng Quan Hà hơi cúi xuống, che cho nàng khỏi mưa gió, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn nàng.
"Trước khi Hoàng Thượng ban hôn cho ta, thật ra ta còn nghĩ có thể cưới được ngươi hay không cũng không quan trọng."
Hắn rút ra, chất dịch trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619770/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.