Tần Nguyệt Oánh chậm rãi buông mành trúc xuống.
Nàng nhận ra người kia, thậm chí biết rất rõ về hắn.
Tân gia muốn đạt được mục đích nhưng không muốn chọc giận nàng quá mức, việc chọn người này đúng là sáng tạo khác người.
Nghi Lan vẫn còn ở ngoài, bên cạnh nàng lúc này không có ai đủ năng lực để dùng.
Lòng bàn tay Tần Nguyệt Oánh hơi đổ mồ hôi, nàng bình tĩnh lại, xoay người dặn dò: "Lão Phúc, ngươi phái người đáng tin ra sau núi xem có bị bao vây không."
Lão Phúc mặc dù không hiểu mục đích của việc này nhưng vẫn nhanh chóng nghe lệnh rời đi mà không hỏi gì nhiều.
Ông ta đi không lâu thì Tần Nguyệt Oánh cũng xách váy xuống lầu, đi về phía linh đường gần cửa chính.
Trước cửa phủ quá ồn ào nên lát nữa nhất định sẽ có người đến báo với nàng, nàng muốn tìm một nơi thuận tiện và yên tĩnh để nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại thì nơi đó dường như là lựa chọn tốt nhất.
Dọc đường đi, vì mọi người đang hoảng loạn nên nàng có thể nghe thấy những tiếng bàn luận không ngớt.
Tình hình ở ngoài cửa không truyền được vào trong, bởi từ đầu đến cuối đều không có ai nói lớn tiếng mà đều chỉ nhỏ giọng xì xào suy đoán. Chính sự bình tĩnh bất thường này càng khiến Tần Nguyệt Oánh bất an hơn.
Nàng vừa đến linh đường đã thấy Tứ Nhi ngơ ngác ngồi đó, vẻ mặt vừa thất thần lại hoang mang.
"Trưởng...... trưởng công chúa......"
"Ở ngoài xảy ra chuyện gì?" Tần Nguyệt Oánh nheo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619742/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.