Chương trước
Chương sau
Tần Nguyệt Oánh chậm rãi buông mành trúc xuống.

Nàng nhận ra người kia, thậm chí biết rất rõ về hắn.

Tân gia muốn đạt được mục đích nhưng không muốn chọc giận nàng quá mức, việc chọn người này đúng là sáng tạo khác người.

Nghi Lan vẫn còn ở ngoài, bên cạnh nàng lúc này không có ai đủ năng lực để dùng.

Lòng bàn tay Tần Nguyệt Oánh hơi đổ mồ hôi, nàng bình tĩnh lại, xoay người dặn dò: "Lão Phúc, ngươi phái người đáng tin ra sau núi xem có bị bao vây không."

Lão Phúc mặc dù không hiểu mục đích của việc này nhưng vẫn nhanh chóng nghe lệnh rời đi mà không hỏi gì nhiều.

Ông ta đi không lâu thì Tần Nguyệt Oánh cũng xách váy xuống lầu, đi về phía linh đường gần cửa chính.

Trước cửa phủ quá ồn ào nên lát nữa nhất định sẽ có người đến báo với nàng, nàng muốn tìm một nơi thuận tiện và yên tĩnh để nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại thì nơi đó dường như là lựa chọn tốt nhất.

Dọc đường đi, vì mọi người đang hoảng loạn nên nàng có thể nghe thấy những tiếng bàn luận không ngớt.

Tình hình ở ngoài cửa không truyền được vào trong, bởi từ đầu đến cuối đều không có ai nói lớn tiếng mà đều chỉ nhỏ giọng xì xào suy đoán. Chính sự bình tĩnh bất thường này càng khiến Tần Nguyệt Oánh bất an hơn.

Nàng vừa đến linh đường đã thấy Tứ Nhi ngơ ngác ngồi đó, vẻ mặt vừa thất thần lại hoang mang.

"Trưởng...... trưởng công chúa......"

"Ở ngoài xảy ra chuyện gì?" Tần Nguyệt Oánh nheo mắt hỏi.

Vẻ mặt này có lẽ đã dọa Tứ Nhi, nàng ta trông càng suy sụp hơn.

"Bên ngoài...... nương của ta......"

Lại là họ Từ kia?

Tần Nguyệt Oánh không tin một thôn phụ như vậy lại có thuốc nổ, nàng nắm lấy bàn tay run rẩy của Tứ Nhi, siết chặt tay nàng ta nhỏ giọng hỏi hai lần, xác nhận Tứ Nhi thật sự không còn nói được gì khác mới đành để nàng ta đi.

Không lâu sau, một thân tín khác của lão Phúc đến báo cáo với nàng.

"Thuộc hạ đã đến sau núi kiểm tra theo lệnh của trưởng công chúa, phát hiện phủ tướng quân đã bị vây chặt bốn phía. Bọn họ rất cảnh giác, thuộc hạ suýt nữa đã bị lộ hành tung."

Ttong lòng Tần Nguyệt Oánh càng lo lắng hơn.

Nàng đã trông thấy cửa phủ bị bao vây từ trên lầu cao, nó chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn. Nhưng nếu muốn bao vây cả núi Tập Đầu thì bọn họ cần phải đi đường vòng từ ngoài kinh thành trước tận vài tiếng.

Lúc này nàng mới bừng tỉnh hiểu ra cảm giác kỳ lạ cứ quanh quẩn trong lòng rốt cuộc đến từ đâu.

Nếu đối phương chỉ muốn bôi nhọ phủ tướng quân thì để một nữ nhân vác bụng bầu đến đây làm loạn chẳng phải sẽ hiệu quả hơn nhiều Từ thị sao?

Hơn nữa Tứ Nhi còn làm cho nàng, thủ đoạn nhỏ này không đả động gì được nàng chứ đừng nói là khống chế được.

Giờ thì nàng đã hiểu.

Từ thị chẳng qua chỉ là vật hy sinh, Tân gia vốn không quan tâm đến sự sống chết của người như vậy, mục đích của bọn họ là lót đường cho nhân vật tiếp theo xuất hiện.

Điều này cho thấy rõ bọn họ muốn khám xét phủ của nàng.

Và tiếng nổ kia chính là cái cớ của họ!

Vừa hiểu ra điều này, Tần Nguyệt Oánh lập tức nghĩ đến tòa lầu nhỏ nằm giữa hồ kia.

Nàng vô thức nắm lấy váy, chưa kịp suy nghĩ đã cất bước đi về hướng ngọn núi phía sau.

Nhưng vừa rời khỏi linh đường, chưa đi được mấy bước, nàng đã trông thấy Nghi Lan cùng một nam nhân đang đi nhanh tới từ phía cổng cách đó không xa.

Nàng quá quen thuộc với nam nhân này, chỉ mới nãy thôi, họ đã đối mặt với nhau từ xa qua mấy dãy nhà.

Lòng Tần Nguyệt Oánh trùng xuống.

Không kịp mất rồi.

===

Tất cả những người trực bên ngoài linh đường Phượng phủ đều bị cho lui, chỉ còn ba người ở lại nói chuyện.

Mọi chuyện xảy ra bên ngoài phủ không khác mấy so với Tần Nguyệt Oánh nghĩ.

Tiếng nổ lớn bắt nguồn từ giỏ rau do Từ thị mang tới. Nó được phủ một lớp rau héo bên trên, không ai ngờ bên dưới lại cất một thứ nguy hiểm như vậy.

Từ thị là người duy nhất bị thương. Nửa người bà ta đầm đìa máu và cũng hôn mê bất tỉnh.

Theo thông cáo của ti Binh Mã*, người đàn bà độc ác kia không vu khống được phủ tướng quân nên oán hận châm thuốc nổ tự chế để hại những binh lính không cho mình vào trong. Nhưng phân lượng trong chất nổ sai sót ở đâu đó nên cuối cùng không làm người khác bị thương mà lại phản tác dụng với chính mình.

(*Chú thích: 司 - Ti hoặc ty, một cấp quản lý nghĩa gần như Cục, trực thuộc Bộ)

Xét thấy trước đây Từ thị từng nhiều lần ra vào phủ tướng quân, ti Binh Mã vì muốn "giữ cho linh cữu của Phượng tướng quân được thanh tịnh" đã yêu cầu lục soát phủ để ngăn ngừa "thảm họa lớn hơn". 

Nghe Nghi Lan bẩm báo xong, Tần Nguyệt Oánh chống đầu với vẻ mặt đầy chán ghét.

"Cửa nhà góa phụ lắm thị phi, thì ra là ý này." Nàng nói.

Nghi Lan hỏi: "Người muốn cho người của ti Binh Mã vào phủ sao?"

"Chẳng lẽ chúng ta có lý do ngăn cản?" Tần Nguyệt Oánh hỏi lại, cảm thấy buồn nôn như ăn phải ruồi, "Lý do đầy đủ, quy trình nghiêm ngặt, một khi được bộ Binh phê duyệt thì dù có là cửa lớn của hoàng cung cũng phải mở ra cho bọn họ."

Nghi Lan và những người khác không hiểu tại sao ti Binh Mã phải làm quá lên nhưng Tần Nguyệt Oánh thì biết rất rõ.

Tân gia vẫn chưa yên tâm.

Bọn họ thậm chí còn tính toán chính xác lượng thuốc nổ, vừa đủ để khiến Từ thị im miệng. Nhiều hơn một chút sẽ ảnh hưởng đến bách tính vô tội, nghiêm trọng hơn thì là ám sát tông thân hoàng thất, khi đó vụ án này sẽ không còn do một ti Binh Mã nhỏ xử lý nữa.

Nhưng như vậy vẫn chưa hết.

Bọn họ còn cố tình phái người kia tới đối phó với nàng.

Nàng căn dặn Nghi Lan vài câu, đợi người đi rồi mới vẫy tay từ xa với nam nhân đang đợi bên ngoài linh đường.

Thiệu Ưng là người quen cũ của nàng, một trong những môn khách* của phủ công chúa nhiều năm trước.

(*Chú thích: 门客 - môn khách: có 2 nghĩa: gia sư hoặc người tài được nuôi trong các nhà quý tộc để phục vụ họ khi cần. Anh Ưng thuộc kiểu thứ 2. Chưa kiếm được từ thuần Việt đồng nghĩa nên tui để nguyên)

Trước kia hắn nhận bổng lộc của nàng, ngoan ngoãn làm mọi việc cho nàng.

Vậy mà hôm nay hắn đã là tổng chỉ huy của ti Binh Mã Ngũ Thành, được các gia tộc lớn nâng đỡ tiến cử.

Tần Nguyệt Oánh không ngờ lại có cả Tân gia trong đó.

Nam nhân mang thanh kiếm vàng cất bước tiến vào, vén áo choàng lên và quỳ xuống dưới chân Tần Nguyệt Oánh một cách quy củ.

"Vi thần tham kiến trưởng công chúa điện hạ."

"Đứng lên, đứng thẳng người lên để bổn cung nhìn xem."

Thiệu Ưng làm theo lời nàng.

Thân hình hắn cao ráo, dung mạo tuấn tú ôn hòa, nước da trắng bệch ốm yếu. Nhưng thân dưới của hắn lại rất vững vàng, dáng người cân xứng, nhìn qua có thể biết là một cao thủ võ công hiếm có.

Tất cả vẫn giống như khi hắn rời khỏi phủ công chúa.

Nhưng giờ đây, trên người hắn đã có thêm một thứ khí chất thiện ác lẫn lộn.

Tần Nguyệt Oánh biết đây là do ảnh hưởng của việc hắn lăn lộn trong chốn quan trường.

Đã nhiều năm không gặp, nhìn xuống Thiệu Ưng, nàng chợt có cảm giác xa cách.

"Thiệu chỉ huy sứ thay đổi không ít." Tần Nguyệt Oánh thở dài.

Khóe môi Thiệu Ưng gợi lên một nét cười nhợt nhạt: "Không giống điện hạ vẫn thuần khiết như xưa."

Trong lòng Tần Nguyệt Oánh hơi lo lắng. Nàng không biết Thiệu Ưng và Tân gia đã liên hợp với nhau đến mức nào, cũng không biết Thiệu Ưng biết được bao nhiêu về bí mật ở phương bắc.

Nhưng càng những lúc thế này thì vẻ mặt nàng càng tỏ ra ngây thơ.

"Là ai sai ngươi tới làm phiền bổn cung vậy?"

Nàng không nói "lục soát phủ" mà lại nói "làm phiền", bởi nàng không muốn làm Thiệu Ưng cảm thấy trong phủ mình có "thứ" gì đó không nên có.

Thiệu Ưng nói: "Với khả năng suy nghĩ của trưởng công chúa, hẳn là trong lòng cũng biết rõ mới phải."

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.