Chương trước
Chương sau
Bàn tay chai sạn của hắn luồn xuống dưới váy nàng, cách một mảnh vải mỏng cẩn thận xoa nắn bộ phận mềm mại nhất của nàng.

Tần Nguyệt Oánh nằm trước ngực hắn, ngửi mùi hương của hắn mà cảm thấy đầu óc mình hơi say.

Phò mã có vẻ đã to gan hơn trước nhiều rồi.

Ngày trước, nếu không có lệnh của nàng, hắn sẽ không bao giờ làm những hành động quá phận thế này.

Bàn tay đang làm loạn dưới váy nàng dừng lại, có lẽ hắn cảm thấy thời cơ đã đến nên chậm rãi kéo quần lót của nàng xuống.

Bàn tay thô ráp dường như còn mang theo cảm giác ẩm ướt kỳ lạ, Tần Nguyệt Oánh vừa bị hắn chạm vào liền rùng mình, bừng tỉnh phàn nàn:

"Bây giờ...... bây giờ vẫn đang ban ngày mà."

Phượng Quan Hà không trả lời.

Dù sao làm thêm một lát là nàng cũng chẳng còn phân biệt được ngày hay đêm, hắn chỉ cần lo làm tốt việc trong tay mình.

Nhưng ngón tay hắn chưa kịp tìm đến cái lỗ bí ẩn tiết nước ngọt kia thì cửa phòng ngủ đã bị gõ hai tiếng.

Ngoài cửa có người nhỏ giọng gọi nàng.

Là Nghi Lan.

Tần Nguyệt Oánh cố nén ngượng ngùng, khó xử bò dậy.

"Dạo này ta rất bận nên ban ngày không thể......"

Nàng vừa lẩm bẩm vừa sửa sang lại xiêm y, sau đó lại có chút áy náy nhìn nam nhân nằm trên giường.

Phượng Quan Hà che nửa mặt, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc thô sạn. Chiếc áo trong hắn đang mặc trên người bị nàng làm nhăn nhúm, cổ áo phía trước mở ra một nửa, để lộ cơ ngực ngăm đen. Vì ham muốn không được an ủi nên giữa hai chân hắn phình to, khóe mắt lộ ra dưới kẽ ngón tay cũng nhuốm đỏ.

Bộ dạng thật đáng thương biết bao.

Tần Nguyệt Oánh có chút không đành lòng, Phượng Quan Hà liền nhân cơ hội này cúi người qua ôm lấy eo nàng.

"Đừng đi," hắn nói rất nhỏ, trông càng đáng thương hơn, "Cứ bàn chuyện ở đây đi, không được sao?"

Tần Nguyệt Oánh suýt chút nữa đồng ý.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nhanh chóng tỉnh ngộ——

Bàn chuyện ở đây thì chẳng phải nàng sẽ bị hắn bắt nạt sao?

Con chó nhỏ đúng là hư.

Thấy tiếng thúc giục ngoài cửa càng lúc càng mau, nàng không rảnh lo hắn nữa nên đẩy hắn trở lại giường, nheo mắt ấn ấn lên ngực hắn.

"Ngươi phải nhớ kỹ thỏa thuận lần trước của chúng ta," Tần Nguyệt Oánh xấu xa xoa nhẹ chỗ phình lên, "Không có lệnh của chủ nhân thì không được tự tuốt."

Cơ thể rắn chắc của nam nhân run lên, vẻ mặt hắn nhìn nàng đáng thương vô cùng.

===

Bên trong Minh Nguyệt Lâu yên bình thì bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt.

Một đám người tụ tập trước cửa chính của Phượng phủ, ồn ào bàn tán về người đàn bà đang quỳ trước cửa.

"Các vị, đứa con gái thứ tư của ta không muốn ở lại quê nên một mình đến kinh thành kiếm sống, tự nguyện bán mình vào phủ tướng quân làm nô dịch rồi bị đại tướng quân quá cố vấy bẩn. Hắn ỷ vào việc gia đình ta xuất thân nghèo khó mà ức hiếp, không muốn cho con bé một danh phận."

"Tướng quân bây giờ đã mất, mấy ngày trước ta đến thăm người thân mới biết chuyện. Ta muốn đòi công bằng cho con gái nhưng lại bị tổng quản phủ tướng quân chặt mất một ngón tay để đe dọa. Hỡi các vị, ta khẩn cầu mọi người làm chứng cho, phủ tướng quân to lớn này trước kia ức hiếp dân thường chúng ta, bây giờ chủ nhân không còn thì đám thuộc hạ của họ lại ngày càng lộng hành, đúng là quá vô pháp, coi thường mạng sống của dân lành!"

Từ thị mặc áo vải thô, trên đầu vẫn trùm chiếc khăn trắng mà bà ta đã mang khi mới đến đây, cộng với khuôn mặt đen đúa và nhăn nheo, không một ai nghi ngờ về sự vất vả và thân phận thôn phụ quê mùa của bà ta.

Lúc này bà ta đang rơi nước mắt than thở và kể lể nỗi khổ của mình với người dân xung quanh, đồng thời run rẩy giơ bàn tay phải băng bó của mình lên cho mọi người thấy - ai cũng trông thấy rõ vị trí đáng lẽ là ngón áp út thì lại trống rỗng, thậm chí còn có một vệt máu. 

Dân chúng vây quanh xem càng bán tán sôi nổi hơn.

"Kỳ lạ thật, Phượng tướng quân lúc còn sống không làm điều gì bẩn thỉu, vậy mà vừa chết đi lại lộ ra hết thế này?"

"Đúng là mặt người dạ thú. Nam nhân mà...... chuyện chủ tử nhìn trúng nô tỳ trong nhà chẳng phải quá phổ biến hay sao? Nhưng sủng hạnh xong mà không cho người ta danh phận thì đúng là quá đáng."

"Hừ, chắc là sợ đây mà. Người ta lúc còn sống cưới trưởng công chúa, làm rể hoàng thất cơ mà. Nhưng quản không được đũng quần thì làm sao quản được cái miệng của hạ nhân?"

Đám đông cười đùa một trận.

Lại có người khác nói: "Ta thấy kẻ này không phải thứ gì tốt, nữ nhân kia cũng đáng đời lắm. Các ngươi nghe mẫu thân nàng ta nói chưa? Nàng ta có thể sống tử tế ở quê nhà nhưng lại muốn chạy đến kinh thành làm nô tỳ...... Chậc chậc chậc, chắc ngay từ đầu nàng ta đã muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi."

"Đúng vậy đúng vậy, người làm mẹ đúng là không dễ dàng gì. Ta mà có loại con gái như vậy thì ta đánh gãy chân nó lâu rồi!"

Người dân tập trung trước cửa lớn chỉ trỏ vào phủ tướng quân.

Nét mặt lính canh trước cửa ai nấy đều tái nhợt, vô cùng bất lực.

Bọn họ đương nhiên hiểu rõ con người của tướng quân, nhưng bọn họ có quân kỷ nghiêm minh, nhiệm vụ của họ chỉ là canh giữ phủ tướng quân. Nếu bên trên không lên tiếng thì họ cũng không có tư cách đứng ra biện giải.

Một thị vệ dẫn đầu đứng trước mặt Từ phu nhân nãy giờ thấp giọng lặp lại: "Đại thẩm à, cô cô tổng quản của trưởng công chúa mời ngài vào nói chuyện."

Từ thị kêu lên một tiếng rồi nằm liệt xuống đất.

"Lần trước ta vào trong phủ bị các ngươi băm mất một ngón tay. Lần này lại muốn ta vào, chẳng lẽ định giết ta luôn sao?!"

Đám đông lại trở nên ồn ào, mọi người đều nhìn thị vệ trưởng bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Lúc này chợt có người đem một chậu nước đồ ăn thừa hôi thối tạt vào con sư tử bằng đá trước cửa phủ——

"Ai da, ai mà hay vậy!"

"Ha ha, hơi thối một chút, nhưng đúng là hành hiệp trượng nghĩa."

Quần chúng vây xem giống như một cái nồi sôi sùng sục, đám đông trở nên phấn khích. Cho dù có một vài người trong số đó cảm thấy không ổn thì cũng không dám lên tiếng.

Ở một góc độ không ai nhìn thấy, Từ thị cúi đầu với ánh mắt hả hê.

Ý tưởng mà bà chủ Tân gia đưa ra đúng là không tồi.

Sự trong sạch là điều khó chứng minh nhất với một nữ nhân, vả lại Phượng tướng quân đã chết nên không thể đối chứng được. Bà ta cứ ở trước phủ làm loạn như vậy, chừng nào không có đủ tiền thì dù trưởng công chúa có ra mặt cũng không tống cổ được bà ta đâu!

Từ thị đang hả hê nghĩ, đám người bên ngoài cũng quá ầm ĩ nên không ai phát hiện tiếng động phía sau cửa phủ tướng quân.

Chờ khi bọn họ phản ứng lại thì đã muộn.

Cửa lớn của phủ tướng quân bất chợt mở ra, một tiểu nha đầu với mái tóc rối bù và đôi mắt đỏ bước ra.

Nàng ta chạy ra ngoài với tốc độ nhanh như chớp, vừa nhìn thấy Từ thị liền giơ chân đá bà ta.

Cú đá này dùng toàn bộ sức lực, khiến cả người bà ta ngã nhào.

"Từ Xuân Trúc, bà có còn là người không?!"

"Đều là nữ nhân nhưng bà lại muốn lợi dụng sự trong sạch của con gái mình để tung tin bịa đặt ở đây, chỉ vì vài lượng bạc sao?"

"Ta khinh! Ta nói cho bà biết, trưởng công chúa đối với ta ơn nặng như núi, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với người! Còn bà ——"

Trước mắt mọi người, Tứ Nhi rút ra một con dao sắc, cắt đi mái tóc dài của mình trước vẻ mặt kinh hãi của kẻ tới gây rối.

"Ta thà vừa sinh ra đã không cha không mẹ chứ tuyệt đối không nhận một kẻ súc sinh muốn hút máu mình làm mẹ!"

"Cút cho ta!"

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.