Bàn tay chai sạn của hắn luồn xuống dưới váy nàng, cách một mảnh vải mỏng cẩn thận xoa nắn bộ phận mềm mại nhất của nàng.
Tần Nguyệt Oánh nằm trước ngực hắn, ngửi mùi hương của hắn mà cảm thấy đầu óc mình hơi say.
Phò mã có vẻ đã to gan hơn trước nhiều rồi.
Ngày trước, nếu không có lệnh của nàng, hắn sẽ không bao giờ làm những hành động quá phận thế này.
Bàn tay đang làm loạn dưới váy nàng dừng lại, có lẽ hắn cảm thấy thời cơ đã đến nên chậm rãi kéo quần lót của nàng xuống.
Bàn tay thô ráp dường như còn mang theo cảm giác ẩm ướt kỳ lạ, Tần Nguyệt Oánh vừa bị hắn chạm vào liền rùng mình, bừng tỉnh phàn nàn:
"Bây giờ...... bây giờ vẫn đang ban ngày mà."
Phượng Quan Hà không trả lời.
Dù sao làm thêm một lát là nàng cũng chẳng còn phân biệt được ngày hay đêm, hắn chỉ cần lo làm tốt việc trong tay mình.
Nhưng ngón tay hắn chưa kịp tìm đến cái lỗ bí ẩn tiết nước ngọt kia thì cửa phòng ngủ đã bị gõ hai tiếng.
Ngoài cửa có người nhỏ giọng gọi nàng.
Là Nghi Lan.
Tần Nguyệt Oánh cố nén ngượng ngùng, khó xử bò dậy.
"Dạo này ta rất bận nên ban ngày không thể......"
Nàng vừa lẩm bẩm vừa sửa sang lại xiêm y, sau đó lại có chút áy náy nhìn nam nhân nằm trên giường.
Phượng Quan Hà che nửa mặt, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc thô sạn. Chiếc áo trong hắn đang mặc trên người bị nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619740/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.