Chương trước
Chương sau
Một nữ nhân đội mũ có rèm che bước vào cửa.

Sắc mặt Từ thị thoáng qua sự khinh thường —— bà ta chưa từng gặp người này nên không biết là ai, nhưng nhìn nàng mặc toàn đồ màu trắng, theo quan niệm của bà ta thì điều này không khỏi có chút xui xẻo.

Nhưng rồi Từ thị lại nghĩ: chẳng phải xui thật hay sao?

Nghe nói vị tướng quân mà trưởng công chúa gả cho đã chết, một công chúa cao quý còn trẻ như vậy mà đã thành góa phụ, nói ra đúng là khiến người ta cười chết.

Ngay cả người hầu trong phủ họ cũng phải mặc đồ trắng theo, quả đúng là xui xẻo.

Bà ta lại trông thấy một người khác đi vào theo sau từ cửa —— không ngờ chính là cô cô trong cung từng đón tiếp mình năm xưa! Người nọ cung kính đi theo sau nữ nhân kia, cúi đầu không lên tiếng......

Mí mắt Từ thị khẽ giật, sau đó lập tức ổn định lại sắc mặt.

"Ngươi là Từ thị? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu," nữ nhân nhàn nhạt nói rồi thong thả ngồi vào vị trí chính giữa, "Ta là trưởng quỹ dưới quyền trưởng công chúa, toàn bộ doanh thu trong phủ đều do ta quản lý. Từ thị, ngươi có gì khó khăn cứ nói với ta là được."

Từ thị xoa xoa tay, ngẩng đầu xem xét nữ nhân này, thấy bên hông nàng treo một bàn tính nhỏ bằng ngọc thượng hạng, có vẻ đúng như lời nàng nói, vì vậy liền ngập ngừng mở miệng thăm dò.

"Cô nương...... không biết nên gọi thế nào?"

"Cứ gọi ta là Nhàn phu nhân."

Nhàn, nhàn, nhàn, nhàn*? Từ thị nghe xong cũng không biết là chữ nào, nhưng đối phương đã nói vậy nên bà ta cũng cắn răng gọi một tiếng.

(*Chú thích: 4 chữ 娴, 贤, 弦, 闲 đều đọc giống nhau là Nhàn nhưng khác cách viết và nghĩa)

Từ thị đang bối rối nên không nhận ra Tứ Nhi đứng bên cạnh đã sớm tái nhợt mặt, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói vô cùng khác thường.

Trong lòng Tứ Nhi biết rất rõ, trong phủ công chúa rộng mênh mang làm gì có ai là Nhàn phu nhân?

Nữ nhân đội mũ có rèm này rõ ràng chính là trưởng công chúa!

Sắc mặt Tứ Nhi vô cùng khó coi: Chuyện xấu nhà nàng sao lại để trưởng công chúa phải đích thân ra mặt được? Nàng đang định lên tiếng thì lại thấy sư phụ đứng một bên lặng lẽ đưa mắt ra hiệu, liền biết ở đây không có chỗ cho mình nói.

Thị nữ bưng hai chén trà lên, Từ thị thấy lần này mình được đối đãi như vậy thì lập tức thu hồi những biểu cảm thừa thãi trên mặt, trở thành một thôn phụ an phận biết vâng vâng dạ dạ.

Thấy nữ nhân đội mũ có rèm che dường như không định chủ động lên tiếng, bà ta uống một tách trà rồi bắt đầu lải nhải, kể vòng vo đủ loại vất vả mà hai vợ chồng mình phải chịu, nghe chân thực và cảm động vô cùng.

Tứ Nhi đứng bên nhìn đến ngứa răng.

Nàng hừ lạnh một tiếng, thế nhưng nhìn lại mới cảm thấy sự tồn tại của mình càng thêm lố bịch.

Thì ra nương của nàng cũng biết nói năng tử tế.

Bà ta cũng biết tôn trọng và cư xử bình thường với người khác.

Còn nàng thì sao? Tại sao nàng lại bị đối xử như vậy?

Chẳng lẽ vì nàng chỉ mượn bụng người đó để đến thế gian này ư?

Trong phòng ngoại trừ tiếng nói chuyện của Từ thị ra thì hầu như không còn âm thanh nào khác. Nữ nhân đội mũ nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế cao bên cạnh gần như không lên tiếng mà chỉ thi thoảng gật đầu. Từ thị nói đến khô cả miệng, trong lòng không khỏi thắc mắc —— bà ta đã nói lâu như vậy mà sao không thấy đối phương tỏ thái độ gì?

Lúc này bà ta thấy Nhàn phu nhân nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Tứ Nhi.

"Vứt thứ trong tay ra."

Giọng nói của nữ tử trẻ rất bình tĩnh, không hề tức giận nhưng vẫn có uy.

Tim Tứ Nhi đột nhiên đập như sấm, dưới ánh mắt cảnh cáo của Nghi Lan, nàng rốt cuộc vẫn bị áp đảo mà ném con dao găm trong tay áo xuống đất.

Vẻ mặt nàng nhất thời bừng tỉnh - chẳng lẽ trưởng công chúa đến đây vì không muốn mình làm điều gì ngu ngốc?

Nhưng làm thế nào người biết......

Con dao sắt loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, Từ thị sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên khỏi ghế.

"Con...... con nha đầu này, ngươi định làm gì hả?!" Bà ta không kiềm được lớn tiếng hơn.

Ai cũng nghe ra được bà ta vốn định mắng câu "Con nhãi khốn kiếp".

Tần Nguyệt Oánh nhân dịp này đẩy nhẹ rèm ra, nhìn thấy trên mũi dao kia có chút đỏ.

Là do y phục mùa hè mỏng manh nên nàng ta không cẩn thận bị thương, hay vì muốn bản thân bình tĩnh lại?

Có thể thấy Từ thị không hề đoán được trước ý định này, nàng hơi cau mày, trong mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.

"Từ thị, ta hiểu ý ngươi rồi," nàng bắt chéo chân, "Thật ra mọi người đều biết ngươi muốn gì, vậy nên ngươi cứ nói thẳng ra."

Tứ Nhi và Từ thị đều sửng sốt, còn ánh mắt Nghi Lan thì trầm xuống.

"Mấy năm nay ngươi vất vả chạy qua chạy lại như vậy, chạy từ phủ công chúa đến phủ tướng quân, chẳng qua là muốn vào kiếm sống đúng không?"

Nàng quay đầu nhìn Nghi Lan: "Nói cho bà ta biết thị nữ và nam nô trong phủ chúng ta nhận được bao nhiêu tiền."

"Thị nữ vẩy nước quét nhà hai lượng, biết làm bếp thì ba lượng." Nghi Lan rất bình tĩnh.

Lượng ư!

Từ thị nghe xong không giấu nổi vẻ mặt thèm thuồng.

Trước đây bọn họ vất vả làm ruộng nhưng thu nhập mỗi tháng cao nhất cũng chỉ được một đồng.

Bà ta vội hỏi: "Vậy Tứ Nhi......"

Tứ Nhi một tháng kiếm được bao nhiêu lượng?

Tần Nguyệt Oánh cắt ngang lời bà ta.

"Từ thị, nếu ngươi nói chuyện này sớm hơn thì đã ổn thỏa từ lâu rồi," nàng mỉm cười, hơi cử động cơ thể khiến chuỗi ngọc trên eo kêu leng keng, "Trước mắt ta có sẵn một công việc tốt cho ngươi. Đưa đồ cho bà ta đi."

Nghi Lan tiến lên hai bước, đưa cho Từ thị một túi bạc nặng trịch và một tờ giấy mà bà ta đọc không hiểu.

"Ở đây có bốn mươi lượng bạc, ngươi cầm đi lo việc nhà trước, nếu làm xong việc ta sẽ có thưởng hậu hĩnh."

Nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ như điên của Từ thị qua lớp màn che, "Nhàn phu nhân" khẽ cong môi.

"Một người bạn của trưởng công chúa có một sòng bạc, ở đó có một khoản nợ xấu tạm thời chưa thu hồi được, số tiền là bốn nghìn lượng bạc. Từ thị, nếu ngươi có thể lấy lại số tiền này mà không cần dựa vào danh nghĩa phủ công chúa thì xem như có năng lực vào phủ làm việc. Ta tin nếu trưởng công chúa biết chuyện này thì cũng sẽ nhìn nhận tốt về ngươi."

Từ thị ban đầu tỏ ra khinh thường —— bà ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là đi đòi tiền hộ sòng bạc.

Đừng tưởng rằng bà ta không biết, chủ của sòng bạc - "bạn của trưởng công chúa", còn không phải chính là trưởng công chúa sao?

Nhưng nghe thấy số tiền kia, nhiệt huyết liền dâng lên trong đầu bà ta.

4000 lượng! Tiền lãi ở đây ít nhất cũng phải mấy trăm lượng nhỉ?

Nếu đòi được về thì tất cả sẽ là của bà ta!

"Ngươi thấy thế nào?"

Từ thị lập tức gật đầu không ngừng.

"Nhưng có việc này ta phải nói rõ với ngươi," Tần Nguyệt Oánh chuyển chủ đề, giọng điệu có chút không đành lòng, "Từ thị, chắc ngươi cũng biết, người mà trưởng công chúa của bọn ta gả cho là thần chết trấn thủ vùng Tây Bắc."

Nụ cười trên mặt Từ thị cứng lại, bà ta linh cảm những gì Nhàn phu nhân sắp nói sẽ không có gì tốt đẹp.

Lúc này trong phòng thoang thoảng một mùi rượu.

Tần Nguyệt Oánh thầm cảm thấy có chút kỳ lạ —— chẳng lẽ trước khi tới đây Từ thị còn uống mấy chén để tự cổ vũ bản thân à?

Nếu vậy nàng càng dễ hành động hơn.

Nàng nói tiếp: "Lúc ngươi vào phủ chắc cũng nhìn thấy rồi. Cái phủ tướng quân này thật sự rất kỳ quặc, trước cửa có không ít hạ nhân nhưng kẻ nào kẻ nấy đều què cụt."

"Tất cả đều do luồng khí chết chóc u ám từ Phượng tướng quân đã chết kia nhiễm vào, chỉ có những người đặc biệt mới ở gần hắn được. Ai muốn cậy nhờ phủ bọn ta thì không tránh khỏi việc phải mất đi thứ gì đó trên cơ thể để thể hiện sự trung thành."

"Bọn ta từ phủ công chúa đến nên đương nhiên thoát được việc này. Nhưng Từ thị...... ta cũng không đòi hỏi gì nhiều ở ngươi, chỉ một ngón tay thôi thì ngươi thấy sao?"

"Đây là quy định của trưởng công chúa, ta thật sự không cố ý làm khó ngươi. Cũng giống câu ở vùng các ngươi hay nói, gả...... gả cái gì, theo cái gì đó."

Nghi Lan lạnh mặt bổ sung.

"Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó."

Bà thản nhiên nói xong, sắc mặt Từ thị đột nhiên tái mét.

Ngón tay?!

Vớ vẩn! Đúng là quá vớ vẩn......

Bà ta sống đến giờ mà chưa từng nghe việc muốn vào nhà ai làm lại phải lấy đi thứ gì đó trên người.

Đây không phải quy tắc trong thế giới ngầm sao? Nhà bình thường làm gì có ai như vậy?

Bà ta vội vàng lắc đầu, không ngừng nói lời từ chối.

Nhưng lời tới cửa miệng lại chỉ còn những tiếng a a ô ô.

Không hiểu vì sao cổ họng bà ta nghẹn lại, không thốt nổi ra một chữ!

Từ thị hoảng sợ mở to mắt, không nhịn được khua tay múa chân, hy vọng hai nữ nhân đối diện hiểu ý mình.

Nhưng bà ta chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ dưới lớp rèm cười sâu hơn.

"Sao thế nương của Tứ Nhi?"

"Nếu ngươi không muốn thì bây giờ phải nói luôn. Ngay khi ngón tay ngươi mất đi thì ngươi cũng được chọn trở thành người dự bị cho phủ công chúa bọn ta."

Từ thị lắc đầu không ngừng.

"Ngươi không từ chối? Thật ư?"

"Vậy thì xuống tay đi."

Editor: Lạc Rang

(tui vừa phát hiện một điều, đó là chương nào tên bậy bạ thì tầm 2k view, chương nào tên bình thường có thể không nổi 500 view. Không tin nổi nó chênh đến vậy. Thì ra mn ăn thịt không cần biết cốt truyện luôn sao. Quền chá nà~🥲)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.