Lúc này đã gần canh ba, trong phòng yên tĩnh.
Ánh nến soi rõ nữ tử đang nghiêng người ngủ trên giường. Nhịp thở của nàng đều đều, nét mặt an ổn và thoả mãn, khóe môi dường như cũng mang một ý cười nhẹ.
Qua một lúc, nàng cuộn chăn trở mình, để lộ ra một bên đùi trắng nõn.
Đêm hôm nay cũng không phải lần đầu, nam nhân ngồi bên giường đã nhanh chóng nhận ra động tác tham luyến chút hơi mát của nàng. Phượng Quan Hà bất lực kéo chăn cho nàng rồi chỉnh lại dây buộc cổ tay áo của mình.
Hắn mặc một bộ xiêm y đen để ra ngoài, mái tóc hơi ướt được buộc qua loa sau đầu, nhìn qua trông như đang vội ra ngoài. Nhưng tâm tình hắn lúc này lại bồn chồn không yên, không biết hắn đã thắt cổ tay áo bao lâu mà vẫn chưa xong.
Không có lí do nào khác.
Mà bởi ánh mắt của hắn gần như chưa từng rời khỏi giường.
"Trong lòng ngươi Oánh Oánh có đặc biệt không?"
Những lời người nọ hỏi hắn trước khi ngủ cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Phượng Quan Hà nhớ lại giọng điệu của Tần Nguyệt Oánh khi nói câu này, dường như tràn ngập một sự chua xót khó tả.
Nhưng làm sao nàng chua xót được? Oánh Oánh của hắn hẳn là luôn kiêu ngạo, không cần để ý tới ánh mắt của bất kì ai.
Phượng Quan Hà lại nghĩ mình đã làm không tốt ở đâu nên nàng mới hỏi như vậy.
Nàng đương nhiên là đặc biệt. Cho dù nàng không làm gì, cho dù nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619730/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.