Chương trước
Chương sau
"Không được ra!"

Bàn tay to như quạt không thương tiếc đánh lên cặp vú đang vung vẩy.

Hắn chỉ giảm nửa phần sức lực, bầu vú trắng nõn của nữ nhân rất nhanh đã in một dấu tay hồng.

Tần Nguyệt Oánh bị hắn ấn giữa háng rót tinh mà hưng phấn nhộn nhạo, móng tay ghim sâu vào cánh tay hắn, vì cái tát này mà nhịp thở càng rối loạn.

Tinh dịch nóng sệt trong tử cung gần như hòa tan nàng, quy đầu cứng ngắc chặn hết "hạt giống" lại, miệng tử cung non nớt vô thức bú mút lấy lòng nam nhân.

Tử cung vốn đã hẹp lại bị dương vật xâm nhập, không còn nhiều chỗ chứa chất lỏng nóng hổi.

Tần Nguyệt Oánh cảm thấy bụng căng lên như bị bơm đầy.

Nhưng hắn vẫn chưa bắn xong.

Từng luồng tinh dịch xối vào vách tử cung, tuy đã bớt dần nhưng vẫn tiếp tục rót vào như vô tận.

Nàng bất giác cúi đầu, hai mắt đẫm lệ mê man nhìn cái bụng hơi sưng của mình. 

Nơi vốn bằng phẳng nhỏ xinh đó bị cắm in cả hình dạng dương cụ đáng sợ, vị trí tử cung gồ to lên do bị tinh dịch trữ trong hai bìu dái lớn bắn đầy!

Cảnh tượng kích thích khiến hô hấp nàng hỗn loạn, ngực phập phồng kịch liệt, mỗi lần lỗ tiểu trên quy đầu phóng vào luồng tinh nóng bỏng lại khiến hai bầu vú to nảy lên.

Những ngón chân nhỏ màu hồng nhuận co quắp cọ vào eo hắn lấy lòng, tựa như làm vậy có thể rút ngắn quá trình xuất tinh vừa thống khổ lại vui sướng này.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Thân dưới sưng tấy nhức mỏi, ngay cả nhịp đập gân xanh trên thân dương vật cũng có thể mang đến kích thích cho nàng.

"Đầy rồi..... ưm......"

Tần Nguyệt Oánh nhẹ nhàng nâng eo, cảm giác tê mỏi râm ran khi bị bắn đầy khiến cả người nàng lâng lâng. 

Cặp mắt phượng dại ra nhìn màn giường, khóe miệng ứa nước miếng, biểu tình khoái hoạt dâm tiện khác một trời một vực với vẻ cao quý lạnh lùng ngày thường, bất kể là ai nhìn vào cũng chỉ muốn bắt nạt nàng nhiều hơn.

Phượng Quan Hà cũng làm vậy.

Hắn lại ưỡn eo, quy đầu cạ mạnh lên vách tử cung, được thịt non và dịch thể bao bọc vô cùng sảng khoái, ngay cả lớp bao quy đầu cũng bị hút lấy ngâm trong tử cung ấm nóng. 

"A... ha!"

Mỹ nhân dưới thân rên lên đầy gợi tình, dù không nhìn thấy hắn cũng cảm nhận được luồng chất lỏng đang trào ra qua khe giữa tử cung và dương vật, người trong lòng hắn càng kích động hơn, há miệng lấy hơi, bấu lấy tay hắn van xin:

"Ra... để Oánh Oánh...... ô......"

Nam nhân được hầu hạ thoải mái hít sâu, kéo tấm chăn dày lót dưới thân nàng, vốn định rút ra buông tha cho nàng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ dâm loạn khó coi kia, trong lòng hắn lại nhịn không được nảy sinh tà niệm.

Nếu lúc này không nghe lời nàng, nàng có thể làm gì được?

Bàn tay với vết chai mỏng mò xuống khẩy qua hột le run rẩy dựng thẳng, ngón cái sờ đến lỗ dâm đang co rút bên dưới, đè mạnh cái lỗ vốn đã thít chặt tới cực hạn.

"Bảo ngươi không được tiết, nghe không hiểu?"

Tần Nguyệt Oánh đã sớm không nhịn nổi nữa, không biết vì sao nghe xong giọng nói trầm thấp phẫn nộ của hắn lại run lên, cơn sướng khoái như sóng biển lập tức ập đến, liên tục đánh sâu vào đầu nàng.

Nhưng lỗ tiểu lại bị hắn chặn lại, nước sướng không thể tuôn thẳng ra mà chỉ chậm chạp rỉ xuống, tí tách như mưa, kéo dài liên miên không ngừng tra tấn nàng.

Nàng muốn thoải mái hơn......

"Cầu xin...... đừng......"

Tiếng kêu mềm mại nức nở, nàng thầm oán giận ý đồ xấu xa của nam nhân nhưng cũng lờ mờ nhận ra sự biến đổi của hắn, lời trách móc đến bên môi lại khó khăn nuốt xuống.

Một câu cầu xin ngắn ngủn lại miễn cưỡng như vậy không đổi lấy được sự thương tiếc của nam nhân, bàn tay to tát mạnh lên vú nàng.

Phượng Quan Hà nhớ tới những trò vớ vẩn và hồ đồ mà nàng dùng để câu dẫn hắn, lạnh giọng nhắc nhở: "Chẳng phải Oánh Oánh thích làm quả phụ sao? Thành thân ba năm bụng cũng chưa có tin gì, bây giờ lại bị một kẻ xa lạ cưỡng hiếp đến trương to, có phải nên bày tỏ chút cảm kích không?"

"Ô...." Tần Nguyệt Oánh khóc lóc lắc đầu loạn xạ, "Ra... cho Oánh Oánh tiết ra......"

"Không nghe lời!"

Núm vú mẫn cảm run rẩy ăn một cái tát.

"Cho ngươi một cơ hội cuối, ngẫm lại xem nên nói thế nào, bằng không ta lại lấy dương vật đụ ngươi chửa đầy tinh, nghe rõ chưa?!"

Lý trí bị dục vọng che lấp, Tần Nguyệt Oánh bối rối hít từng ngụm khí.

Điểm yếu nằm trong tay hắn, đầu óc vốn không quá minh mẫn khi ở trên giường lại càng không dùng được.

Nàng suy nghĩ hồi lâu mới ấp úng nói: "Vậy... a... quả phụ... Oánh Oánh... đội ơn tướng quân ban tinh dịch cho."

"Đội ơn tướng quân đã dùng dương vật lớn... sủng hạnh Oánh Oánh... đụ âm hộ nhỏ cô đơn lâu ngày....."

Nói xong hai câu, nàng lại liếm môi, thấy nam nhân trên người bất động, ánh mắt tăm tối liền bổ sung:

"Từ giờ... a... ha... từ giờ cầu xin tướng quân... bơm tinh dịch cho... cho.... tử cung của Oánh Oánh.... tướng quân làm ơn.... mỗi ngày đều tới tưới tinh cho Oánh Oánh, tẩm bổ Oánh Oánh."

Nói xong câu này, nàng chợt cảm thấy lỗ tiểu bị ngón tay nam nhân nới rộng, cùng lúc đó, dương vật cắm trong âm đạo đột nhiên rút phụt ra, khoái cảm do ma xát truyền thẳng đến bào tử cung non mềm, tình triều đã tích tụ đến đỉnh điểm liền ầm ầm bùng nổ. 

Chỉ trong nháy mắt, hai cái miệng nhỏ cùng lúc ọc ra dòng nước nhớp nháp, quyện lẫn với tinh dịch đặc quánh được tình lang tưới cho.

"Aaaa... raaa~!"

Ấm ức trên mặt bay sạch, rất nhanh đã thay bằng vẻ sắc tình dâm lãng.

Nước sướng hộc ra nhơ nhớp lại dồi dào mãi không nguôi, Tần Nguyệt Oánh tự nhận quen thuộc với thân thể mình nhưng cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác phun dịch xấu hổ lại phấn khích như vậy. Cúi đầu nhìn dòng tinh đặc quánh trộn cùng dịch nhầy trong suốt, nàng thậm chí còn si ngốc nghĩ, chỉ cần được hắn bơm nhiều hơn thì giây phút cực lạc này có thể kéo dài vô tận.

Có lẽ là vì bị hắn dụ dỗ nói những lời dâm tục, cũng có lẽ là vì chú ý tới ánh mắt nóng rực của nam nhân, vẻ mặt nàng so với lúc bị đụ còn dâm đãng hơn, mắt phượng trợn ngược trắng dã, đôi môi hồng ướt át vừa rên loạn vừa thè lưỡi thở hổn hển, hai gò má thanh tú ửng hồng. 

Phượng Quan Hà nhìn chằm chằm cái lưỡi đỏ au của nàng, đột nhiên di chuyển hai tay, một tay nắm lấy bàn tay đang bấu chặt chăn nệm của nàng, mười ngón đan vào nhau, ba ngón tay bên kia chụm lại thọc vào moi móc âm hộ đang hộc nước của nàng, giúp nàng ngoáy sạch dịch dâm còn sót lại bên trong. 

Xong việc, hắn rút tay ra bôi hết lên phần đùi trắng nõn của nàng.

"Điếm nhỏ, ngươi đúng là do ông trời phái xuống hành hạ ta!"

Phượng Quan Hà thấp giọng mắng một câu, vỗ nhẹ vào đùi nàng, lỗ dâm nhầy nhụa nước vẫn đang co giật nhưng nữ nhân trên giường lại không phản ứng gì, tựa như đã chết.

Không biết qua bao lâu Tần Nguyệt Oánh mới hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt tỉnh táo lại một chút.

"Đã đỡ hơn chưa?"

Nàng dần hoàn hồn, ánh trăng lờ mờ phản chiếu đường nét của nam nhân.

Phượng Quan Hà quỳ gối trước mặt nàng thở phì phò, cơ ngực vạm vỡ không ngừng phập phồng, bàn tay ngăm đen nắm lấy dương vật thô kệch sẫm màu giữa háng tuốt lên tuốt xuống.

Trong lòng nàng bất an, đối phương rướn người lên như thể xác nhận suy đoán của nàng, cầm dương vật nóng hổi quật mạnh lên cửa mình ướt nhẹp trơn trượt của nàng.

"Oánh Oánh lại khiến ta cứng rồi, có phải nên chịu trách nhiệm không?"

"Oánh Oánh hôm nay vừa ngoan lại dâm, điều duy nhất không tốt là lãng phí những thứ tốt đẹp mà ta bơm vào âm hộ ngươi."

"Vậy làm thêm lần nữa, được không?"

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.