Ánh trăng mờ ảo, trong phòng yên lặng.
Mặt hồ Quế Nguyệt lay động lấp lánh ánh bạc, làm cho tâm trạng khắc khoải cũng như lắng dịu theo.
Phượng Quan Hà nhìn mắt và môi nàng, cảm giác đố kị và không cam lòng vì bị trêu chọc bỗng bay mất.
Bốc hơi, kế đó ngưng đọng thành dục vọng nồng đậm.
Hắn rất nhớ nàng.
Không chỉ nhớ tên nàng, giọng nói và dáng vẻ của nàng.
Còn có thân thể của nàng.
Từ lúc nàng hỏi câu kia, hắn đã không còn muốn quan tâm cái gì nữa.
Hắn đúng là không có chính kiến, quả nhiên chỉ là con chó nằm bò dưới chân nàng.
Nhưng chỉ cần sau này nàng vẫn chịu thương hại là được.
Hắn cúi đầu mím môi, tay khựng lại một chút rồi lại tiếp tục cởi đai quần.
Tần Nguyệt Oánh cau mày: "Dừng lại!"
Đôi tai hắn khẽ động đậy, thật sự dừng tay.
Không đợi nữ nhân bên dưới mở miệng nói câu thứ hai, hắn đã bịt miệng nàng trước.
"Có người đến." Phượng Quan Hà lời ít mà đi thẳng vào vấn đề.
Hắn nhìn xung quanh một chút.
Chỗ này vừa bước qua cửa là có thể nhìn thấy, hoàn toàn không thể che đậy. Hắn không biết trong tủ có bao nhiêu thứ, tiếng mở cửa lại quá lớn, không ổn.
Có lẽ nên ra chiếc giường lớn phía sau tấm bình phong, kéo màn lụa mỏng che, để Oánh Oánh che chắn phía trước, miễn cưỡng cũng trốn được.
Nghĩ xong hắn liền hành động, ném mấy món y phục vừa cởi lên người Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619700/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.