"Đừng hô, là ta."
Người bên dưới còn muốn giãy giụa, Phượng Quan Hà liền dùng cả hai tay ấn nàng xuống giường.
Ánh mắt hắn vẽ qua từng tấc lông mày và mắt nàng.
Kế đó đổ người xuống, tham luyến hít vào hơi thở của nàng.
Đây không phải là lần đầu hắn xuất kinh làm việc sau khi họ thành hôn.
Nhưng là lần đầu hắn nhớ nàng như vậy.
Ngày nhớ đêm mong.
Lúc đó giữa bọn họ chỉ vừa có chút tiến triển, lại đúng lúc biên giới phía bắc có chiến sự mà phải xa cách lâu như vậy.
Nửa năm, bảy tháng, hai trăm lẻ lăm ngày.
Mỗi lúc rảnh rỗi, nỗi nhớ giống như một con dao cứa đến tâm hắn mềm nhũn, tê tái.
Nhưng lúc này đây, bọn họ cách nhau gần như vậy, môi nàng dán vào tay hắn, hơi thở mùi đàn hương nóng ấm từ cái miệng kia phả ra sưởi ấm lòng bàn tay hơi lạnh của hắn.
Tất cả đều rất chân thật.
Trái tim Phượng Quan Hà đập điên cuồng.
Đáng lý là không nên, nhưng lúc này hắn chỉ cảm thấy may mắn vì đã tới.
Thì ra chỉ cần phá vỡ chút quy tắc là có thể nhận được càng nhiều từ nàng.
Cái đầu nhỏ dưới tay hơi động.
Nàng trợn mắt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, ánh mắt lại tràn ngập kinh hoảng cùng bất mãn.
Phượng Quan Hà có chút không đành lòng.
"Ta buông ra, không được kêu, biết không?" Hắn hạ giọng nhắc nhở nàng.
Nữ nhân nhỏ vô cùng đáng thương gật đầu.
Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619698/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.