Tần Nguyệt Oánh thẫn thờ nhìn màn giường.
Thật hiếm khi phò mã dám nổi giận với nàng.
Như vậy hắn hẳn là đã phát hiện……
Nàng đúng là cố ý ngăn hắn đi làm việc.
Cái giá phải trả của nàng là eo đau, chân run, bụng thì sưng, người dính dớp đầy chất nhờn, khó chịu vô cùng.
Làm thế nào nàng nghĩ ra được ý tưởng tồi tệ như vậy?
Quên đi, nghĩ lại làm gì, dù sao cũng là một mũi tên trúng hai đích……
Tần Nguyệt Oánh nâng cánh tay đau nhức lên, gỡ hai tấm ngân phiếu kẹp trước ngực xuống.
Phò mã lại dám nói nàng như vậy? Nhưng……
Nàng liếm miệng.
Mà thôi, chỉ là mấy trò tình thú, nàng cần gì phải so đo với một tên cẩu nô tài?
Đợi hắn quay lại, nàng có rất nhiều cách để tra tấn hắn.
Nhưng cũng không thể nói nàng không tức giận, nhìn hai tờ ngân phiếu chỉ muốn xé nát chúng.
Hai tờ giấy bị nàng kẹp trong tay xoa xoa, Tần Nguyệt Oánh nhìn rõ mặt chữ trên đó, biểu tình bỗng chấn động.
Khoan đã.... một ngàn lượng?!
Vậy hai tờ chẳng phải là hai ngàn lượng sao?
Nàng.... có giá đến vậy sao?
Nét mặt Tần Nguyệt Oánh chợt trở nên cổ quái, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng lại nhét hai tấm ngân phiếu xuống dưới gối đầu.
Làm gì có ai lại chê tiền cơ chứ?
===
Nghi Lan đẩy nhẹ cửa bước vào, tuy rằng khi ngửi thấy mùi thơm trong phòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619689/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.