Chương trước
Chương sau
Nghi Lan không dám không tuân mệnh.

Tuy rằng chuyến đi này trưởng công chúa dự định là một tuần, nhưng đêm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, hạ nhân bọn họ cũng lo lắng huống gì công chúa.

Nghi Lan vốn là thị nữ bên cạnh tiên hoàng, làm việc đã nhiều năm, thấy qua cũng không ít chuyện, nhưng lúc này bà cũng không khỏi trách cứ Hoàng Thượng.

Làm vậy giải quyết được phiền phức nhưng không phải cũng đẩy trưởng công chúa ra xa sao? edit by Lạc Rang

Nhưng người nọ lại là Hoàng Thượng! Lúc này, một câu trấn an trưởng công chúa bà cũng không thể......

Nghi Lan vừa đẩy cửa ra ngoài liền trông thấy Phượng Quan Hà tiến vào, vội vàng đưa mắt ra hiệu với hắn.

Phượng Quan Hà bước vào phòng với vẻ mặt bối rối.

Đồ ăn trên bàn không vơi đi là bao, nữ nhân trên giường bọc chăn bông cuộn thành một khối nhỏ.

Hắn cảm thấy không được khoẻ, nhưng vẫn cố nén không biểu lộ ra.

"Trưởng công chúa nếu đã dậy thì vì sao không dùng bữa?"

Hắn ngồi bên mép giường ôn nhu hỏi.

"Không phải việc của ngươi." Tần Nguyệt Oánh ôm bụng, lí nhí nói. edit by Lạc Rang

Lúc này nàng đang rất đau, vô tâm vô tình nhe răng trợn mắt với phò mã.

Nàng cũng không hiểu, cô cô Nghi Lan đã tính cho nàng năm ngày sau mới là ngày đại chùy*, vậy mà sao hôm nay đột nhiên lại tới?

(*Chú thích: ngày đèn đỏ)

Chẳng lẽ do gần đây nàng tiết nước quá nhiều nên cơ thể bị tổn hại?

Suy cho cùng, tất cả đều tại phò mã!

Phượng Quan Hà nghiêng người qua nhìn mặt nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt.

"Trưởng công chúa không khoẻ sao? Đã truyền ngự y chưa?" Hắn có chút khẩn trương.

"Ta tới tháng, ngươi định truyền loại ngự y gì?" Tần Nguyệt Oánh nhíu mày, người này sao lại giống kẹo mạch nha gỡ mãi không ra vậy, "Ngươi có thể cút không, trong này không cần ngươi!"

Phượng Quan Hà thở dài. edit by Lạc Rang

"Trưởng công chúa không khoẻ cần gì phải đi lại? Sao không theo kế hoạch ở lại đây bảy ngày, chờ khoẻ hẳn hẵng hồi kinh."

"Phò mã hiện giờ còn muốn xen vào chuyện của bổn cung? Ngươi cũng xứng sao?" Tần Nguyệt Oánh vươn tay ra kéo chăn lên một chút.

Phượng Quan Hà bắt được bàn tay lạnh lẽo của nàng.

"Ngươi phát bệnh phải không?" Tần Nguyệt Oánh co mình chui vào chăn, quay đầu trừng mắt nhìn hắn.

Nhưng nhiệt độ tay hắn truyền đến thật ấm áp, làm nàng có chút tham luyến. Nàng giãy giụa hai cái liền nằm yên.

"Trưởng công chúa lạnh không?"

Tần Nguyệt Oánh thấy con ngươi đen của phò mã nhìn mình, những lời khó nghe nhất thời nói không ra. edit by Lạc Rang

"Buông ra." Nàng nhỏ giọng lầm bầm.

Phượng Quan Hà không buông, cánh tay dài của hắn duỗi ra ôm Tần Nguyệt Oánh vào lòng, ấn chặt nữ nhân đang liều mạng đạp lung tung lại.

"Lạnh ở đâu? Thần che cho công chúa."

Lỗ tai Tần Nguyệt Oánh tê rần.

Nàng cắn răng: "Buông ra! Chờ ta hết đau ngươi liền chờ chết đi!"

Phượng Quan Hà cười cười. Đêm qua không phải nàng cũng nói hôm nay sẽ chém hắn sao? Bị hắn hầu hạ thoải mái xong liền quên. edit by Lạc Rang

Bàn tay to của hắn cách chăn xoa xoa bụng nàng: "Ở đây sao? Đau bụng à?"

Nữ nhân nhỏ trong ngực hắn bỗng nhiên không nói gì.

Một lúc lâu sau nàng mới đẩy đẩy tay hắn: "Ừm, xuống chút nữa đi!"

Bàn tay to chạm đúng vị trí được chỉ, Tần Nguyệt Oánh thoải mái giống như kinh mạch được đả thông.

Trên thế gian này thật sự tồn tại loại thoải mái như vậy sao?

Mặt nàng đỏ hồng, mắt ngấn nước, chỉ ước mình biến thành một khối nhỏ, mười hai canh giờ đều nằm trong bàn tay to kia. edit by Lạc Rang

"Phò mã......" Tay nhỏ che lên bàn tay lớn, nàng thấp giọng gọi, "Ngươi...... ngươi cho tay vào ủ cho ta, được không?"

Phượng Quan Hà nghe lời làm theo, khoảnh khắc da thịt chạm nhau, cơ thể cả hai đều run lên.

"Thoải mái sao?" Thanh âm Phượng Quan Hà khàn khàn.

Tần Nguyệt Oánh gật đầu, kéo một cánh tay Phượng Quan Hà làm gối đầu, nàng hài lòng nghĩ, phò mã vốn để cho nàng dùng, cho nên không có gì phải khách sáo.

Nếu là để nàng dùng, đương nhiên toàn thân trên dưới đều là của nàng.

Cả người nàng bị Phượng Quan Hà vây trong ngực, giống như nằm trong một bình nước ấm lớn, vĩnh viễn không lạnh đi, cũng không lo bị rơi mất.

Tần Nguyệt Oánh mơ màng sắp ngủ.

"Ta không gọi ngươi thì ngươi không được di chuyển, biết không?" Tần Nguyệt Oánh đẩy hắn.

Phượng Quan Hà vui vẻ ừ một tiếng, dù sao trước giờ hắn cũng chỉ ngủ dưới đất. edit by Lạc Rang

Hắn biết khi Tần Nguyệt Oánh ngủ là thời điểm tốt nhất để nói chuyện, vì thế nhân cơ hội kề sát tai nàng thì thầm: "Trưởng công chúa ở lại sơn trang, ta sẽ luôn ở bên người, không sợ xảy ra chuyện gì, được không?"

"Ngươi cùng Hoàng Thượng tính kế ta, không xử lý ngươi là may rồi." Tần Nguyệt Oánh uể oải đáp lại.

Miệng Phượng Quan Hà bỗng cảm thấy có chút đắng.

"Đây là cách ít tổn thất nhất, trưởng công chúa."

Tần Nguyệt Oánh nhất thời không nói gì. edit by Lạc Rang

Đang lúc Phượng Quan Hà tưởng nàng đã ngủ thì lại nghe nàng nói: "Ngươi nói ta biết, lần này là nhà ai xui xẻo vậy?"

Đến lượt Phượng Quan Hà im lặng.

Tần Nguyệt Oánh cười lạnh: "Hừ, toàn là cá mè một lứa."

Tuy nói vậy, nhưng nàng cũng không đẩy hắn ra. edit by Lạc Rang

Nàng đã giao quyền nhiều năm, chẳng qua có chút tò mò, để nàng biết thì cũng đâu có gì to tát?

Phượng Quan Hà thở dài một tiếng: "Không muốn trưởng công chúa về, thật ra là vì lúc này trong kinh thành đang có thanh trừng, sợ ảnh hưởng đến người."

"Ở lại, được không?"

Tần Nguyệt Oánh thật sự không muốn ở lại.

Nguyệt tín* của nàng tới, không thể bắt phò mã liếm âm hộ giúp nàng, cả ngày ở nơi này nhìn mặt hắn thì có gì hay?

(*Chú thích: ngày đèn đỏ)

Nhưng người phía sau cứ cọ đầu vào cổ nàng như con cún nhỏ khiến nàng thật ngứa.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng mơ màng gật đầu.

===

Tần Nguyệt Oánh tỉnh lại vô cùng buồn bực.

Nàng vậy mà lại nằm chung giường với tên phò mã thấp hèn.

Nàng để hắn ôm mình ngủ, nhưng không cho phép hắn cũng được ngủ!

Nàng vốn định dạy dỗ phò mã không nghe lời này một chút. Cô cô Nghi Lan lại nói với nàng, phò mã thẩm vấn cả đêm qua không chợp mắt, sáng sớm còn đích thân đi thu nhặt thêm năm mươi lính canh mới, lý do là vì hộ vệ chưa đủ tốt. edit by Lạc Rang

Tần Nguyệt Oánh cảm thấy có chút khó hiểu. Hộ vệ không tốt cũng đâu phải chuyện hắn cần lo, nói không chừng đám thích khách kia tới là để giết hắn.

Nhưng nếu vậy, không phải nàng càng không nên phạt phò mã sao?

Nàng nhìn nam nhân ngủ say trên giường, lưng áo trong thấm máu, không khỏi nghĩ đến việc dạy dỗ hắn phải biết nghỉ ngơi.

===

Tác giả: Cốt truyện vô thức viết dài, không biết mọi người có ngại dong dài không? Phần sau sẽ nỗ lực hầm thịt.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.