Chương trước
Chương sau
Đây tuyệt đối là không thể! Trong lòng nàng biết rõ, Hướng Tuyết Xuyên này giống y các giang hồ nhân sĩ đã liên tiếp đối tốt với nàng, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ cách lấy được đồ cưới Cách Tinh Quyết của nàng mà thôi.
Vì thế, nàng tuyệt đối không cho phép lòng mình dao động, để tránh bị người ta lợi dụng, thậm chí còn bị người ta tóm mũi kéo đi.
Đương Nhiên nàng không thể phủ nhận, Hướng Tuyết Xuyên là một trong đám người tới cầu thân, lại khiến nàng rung động, nhưng hành động bỉ ổi này nàng lại chủ động tiếp cận hắn, gần gũi hắn, khiến cho hắn nghĩ nàng dễ dàng là của hắn. Tiếp đó nàng sẽ lợi dụng thời điểm mấu chốt, cho hắn một nhát trí mạng.
“Y cô nương, Y cô nương….”
Nhưng mà tương lai phía trước nàng phải quên đi thù hận, nếu chẳng may hãm sâu vào, chẳng phải là tiền mất tật mang hay sao.
“Y cô nương, nếu cô khát, ở đây có…” Hướng Tuyết Xuyên nói giọng trầm thấp lay động lòng người, đến mức khiến Y Phiến Vũ lâm vào chấn động. Trời ạ! Nàng thế mà lại thất thần lâu đến thế trước mặt hắn.
“Ta…”
“Khát rồi hả?” Thấy vẻ mặt quẫn bách của nàng, Hướng Tuyết Xuyên cứ coi như không thấy gì.
“Đúng, đúng vậy! Ta đang khát”
Vì để che giấu sự thất thường vừa rồi, Y Phiến Vũ còn không kịp nghĩ đã nhấc ly rượu chẳng biết bị nhét vào tay từ lúc nào lên ngửa cổ uống cạn. Lúc rượu vào tới họng trong tíc tắc, nàng đột nhiên ý thức được chuyện gì xảy ra cũng chẳng kịp phun ra.
“Khụ…Khụ…Khụ…Huynh, huynh sao có thể…” Y Phiến Vũ lấy hai tay ôm lấy cái miệng nhỏ, nhìn trông rất khó tin nổi.
Giống như ảo thuật vậy, trong tay Hướng Tuyết Xuyên đột nhiên xuất hiện một ly trà. Cổ họng Y Phiến Vũ đang cháy xé, lập tức cướp ngay để uống.
Liên tục uống hết ba ly trà mới thấy thoải mái chút, nàng mới nghiến răng nghiến lợi nói, “Huynh biết rõ là ta không thể uống rượu mà, huynh lại còn…”
“Thật xin lỗi, ta đã quên trước mặt cô là rượu không phải là trà” Trên mặt Hướng Tuyết Xuyên và giọng nói ngập tràn hối lỗi. Bỗng lửa giận trong mắt Y Phiến Vũ biến mất. Toi rồi, nàng đừng đối xử hung ác với hắn như vậy.
Vì không muốn lộ ra bản tính của mình, nàng còn véo mạnh đùi mình một cái, “Hướng công tử đừng hiểu lầm, Vũ Nhi tuyệt đối không có ý trách gì” Đầu tiên nàng nở ra nụ cười ngọt ngào nói với hắn, rồi lại liếc mắt đưa tình một cái khiến cho mọi nam nhân đều bị chết mê chết mệt.
NHưng nàng vì sợ đắc tội với Hướng Tuyết Xuyên, ngược lại quên mất chuyện quan trọng phải làm.
“Không có là tốt rồi” Tuy mị nhãn của nàng như bị co giật vậy, song hắn vẫn nể tình nhận lấy, “Đây là lễ vật bồi tội của Hướng mỗ”
Trên tay Hướng Tuyết Xuyên bỗng xuất hiện một cái hộp gấm rất đẹp. Y Phiên Vũ nhìn nhìn hắn, lại nhìn hộp gấm trên tay hắn, nàng cố sức nặn ra nụ cười chẳng biết là xấu hổ tới vỡ nào.
“Hướng công tử…, cái này…” Aizz, dùng ngón chân cũng biết trong này là cây trâm cài hết sức tục tằn rồi mà.
“Sao cô nương không mở ra xem xem” Hắn phá lệ cất giọng mềm nhẹ, còn đôi mắt phượng của hắn lại có chút hứng thú khó giấu.
Nói thật, nàng chẳng có hứng để xem chút nào, nhưng nếu cự tuyệt lại sợ làm tổn thương trái tim hắn, điều này biết làm sao cho đúng đây?
“A” Đột nhiên, Y Phiến Vũ cả kinh nhảy dựng lên.
“Sao vậy/”
Hướng Tuyệt Xuyên thả hộp gấm xuống, khó hiểu nhìn nàng. Thảm, thảm rồi! Sao lại lại quên mất chuyện vừa rồi nàng đã uống ly rượu kia chứ nhỉ, dù nàng đã phun ra hơn nửa rồi nhưng vẫn uống xuống bụng mà!
Bây giờ phải làm sao đây? Bụng nàng đã bắt đầu đau rồi.
“Y cô nương, sắc mặt cô trông khó coi lắm, có phải có chỗ nào khó chịu không?” Hướng Tuyết Xuyên nhanh chóng quét toàn thân nàng, như muốn tìm ra xem nàng không khỏe chỗ nào. “Là bị đau bụng à?” Thấy sắc mặt nàng trắng bệch tay vẫn còn ép chặt bụng, cố nhịn đâu.
“Huynh định làm gì?”
Vẻ mặt Y Phiến Vũ đề phòng lùi lại một bước.
“Y cô nương, Hướng mỗ coi cho”
Nói xong, hắn lập tức tới gần nàng, nàng cả kinh, lùi ra xa hơn, hẳn một tay đặt sau lưng nàng, còn tay kia đặt trên chiếc bụng phẳng của nàng.
Hành động bất ngờ của hắn khiến Y Phiến Vũ sợ tới mức cứng đờ cả người, trong đầu thoáng trống rỗng. Loại hạ lưu bại hoại chết tiệt, nàng rốt cuộc nhịn không nổi nữa rồi! Y Phiến Vũ nín thở, lặng lẽ giơ chân lên định dùng sức đá xuống…
“Sao, còn đau nữa không?”
Lúc giọng hắn chui sâu vào tai nàng, nàng mới giật mình thấy bụng mình như được chìm trong một dòng nước ấm tới kỳ lạ, hơn nữa chỉ một lát sau nàng thế mà lại cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Hóa ra là hắn đang giúp nàng bớt đau hơn, nhưng hắn đừng có dùng cách này có phải hơn không?
“Không, không đau” Vì muốn hắn mau chóng thả tay ra, nàng trả lời liên tục. Nghe vậy, Hướng Tuyết Xuyên mới thu tay lại, đồng thời cũng rất quy củ lùi cách xa nàng ra. Lúc bàn tay hắn vừa rời khỏi bụng nàng, cơn đau quặn trong bụng lại bắt đầu làm loạn, khuôn mặt nhỏ của nàng khẽ nhăn lại, trông có vẻ khóc không nổi. Tại sao lại vậy chứ?
Thuốc xổ này đúng là mạnh thật, nàng mới uống có ngụm nhỏ thôi mà lại đau lợi hại đến vậy, làm sao bây giờ? Nàng nhớ…rất muốn hắn lại đặt tay lên bụng nàng, đương nhiên đấy là nàng nghĩ thế thôi, bởi vì nàng tuyệt đối không ngốc đên mức năn nỉ hắn tới ăn đậu hũ của mình. Nhưng mà nàng thật sự nhớ….lắm…
“Ta muốn đi vệ sinh” Y Phiến Vũ cúi đầu chậm rãi, ảo não và khốn quẫn tới mức nói nhỏ với hắn. Cứ vậy Y Phiến Vũ cứ cách nửa canh giờ lại chạy vội vào trong nhà xí. Rốt cuộc, đợi lúc bụng nàng không còn tác quái nữa thì cả người nàng đã mềm nhũn chẳng còn sức nữa rồi. Lúc nàng được Hướng Tuyết Xuyên ôm vào trong nhà thì nàng cảm thấy khóc không ra nước mắt.
“tới ăn chén cháo rồi ngủ đi”
Hướng Tuyết Xuyên múc một thìa cháo đưa tới bên đôi môi tái nhợt của nàng.
“Ta không muốn ăn” Nàng miễn cưỡng liếc mắt một cái, rồi lại lập tức nhắm mắt nặng nề, vì nàng giờ chỉ muốn ngủ.
Hướng Tuyết Xuyên thấy nàng chui vào nàng ổ chăn, lập tức đặt bát xuống rồi ôm nàng ngồi xuống.
“Huynh làm gì thế?”
Chỉ trong nháy mắt một luồng hơi thở nóng hổi ập tới, hơn nữa bàn tay ấm áp kia của hắn ôm chặt lấy nách nàng khiến nàng sợ hãi lắp lắp. Nếu không phải cả người nàng mềm nhũn không có sức phản kích lại, nàng nhất định sẽ để cho hắn chết rất khó coi.
“Nếu nàng không ăn, đợi lát nữa lại sợ càng khó chịu thêm”
Nghe vậy, cơn đau bụng của nàng lại đột nhiên co rút đau quặn lại. Có lẽ nàng thật sự sợ phải chạy đi nhà xí, có lẽ là do thái độ săn sóc của hắn khiến nàng thả lỏng cảnh giác, dù sao nàng cuối cùng cũng ngoan ngoãn há mồm để hắn bón cháo cho nàng.
“Thật xin lỗi” Đột nhiên Hướng Tuyết Xuyên nói.
Hắn đột ngột xin lỗi, khiến Y Phiến Vũ lâm vào sửng sốt.
“Chắc vừa rồi thức ăn có vấn đề mới khiến nàng không được khỏe, Hướng mỗ đã xử phạt với đầu bếp rồi, mong rằng cô nương thông cảm nhiều hơn” Hướng Tuyết Xuyên tiếc nuối thở dài, nhưng mà trong nháy mắt hắn chớp mắt lại có ánh sáng lóe lên khác thường.
Y Phiến Vũ chỉ cảm thấy chột dạ, “Ta đã bảo đừng lo rồi, xin công tử bỏ qua cho đầu bếp này đi” May là hắn không hoài nghi nàng mang rượu đến có vấn đề, nếu không nàng há họng mắc quai ngay.
“Được, theo ý nàng vậy” Hướng Tuyết Xuyên cười cười, tay khẽ hướng về phía nàng. Y Phiến Vũ lại cả kinh lần nữa, “Huynh….” Nàng nắm chặt đôi tay tới mức trắng nhợt…
“Nàng không phải muốn ngủ sao?” Dứt lời, Y Phiến Vũ đã nằm lên trên giường, vẻ mặt cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Thật dọa chết người, hắn, động tác của hắn nhanh thật!
Nhưng đầu nàng lại tự hỏi hắn sao chỉ trong nháy mắt mà đã nắm tay nàng, tiện đà áp đảo nàng, rồi một cơn buồn ngủ ập tới, chẳng bao lâu nàng đã ngủ.
Trước lúc nàng chợp mắt, Hướng Tuyết Xuyên mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cứ mãi quanh quẩn trong đầu nàng. Nhưng giờ khắc này nếu Y Phiến Vũ có sức mở mắt ra chắc chắn sẽ hãi mà lăn ngay xuống giường.
Bởi vì hiện giờ Hướng Tuyết Xuyên đã bay thẳng vào trong giấc mộng để nàng gặp Hướng Tuyết Xuyên kia.
Miệng hắn vẫn mỉm cười như cũ, thậm chí nét ôn nhu trên gương mặt kia cũng chưa từng dừng lại, nhưng không hiểu sao không khí quanh mình lại nhanh lạnh tới vậy, còn hắn nhìn thẳng Y Phiến Vũ mà mắt phượng nheo lại, tự dưng biến thành một khe biến hóa kỳ lạ, mà từ đó lóe lên ánh sáng nhìn lạnh lẽo tới khiếp người.
Y Phiến Vũ, nàng định đấu với ta sao?
À, có thể lắm, chờ ta cưới nàng, nhất định sẽ cùng nàng chơi thật tốt mới được. Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ lẻn vảo, mà Y Phiến Vũ vẫn nằm y trên ghế, chẳng có cảm giác lo lắng chút nào.
Điều này cũng không tráchđược, từ lúc nàng ở trong bụng mẹ chui ra, cũng chưa từng gặp phải chuyện nào xui xẻo cả, nhưng nói đi nói lại, mặc kệ Hướng Tuyết Xuyên có nhìn thấu kỹ xảo của nàng không, hắn quả thật rất tốt với nàng, chẳng lẽ là nàng hiểu lầm hắn rồi? Có lẽ ngày ấy hắn cũng chẳng phải là cố ý rình coi…
A, toi rồi, ý chí của nàng thật sự đã dao động. Bốp! bốp! Y Phiến Vũ ra sức bóp chặt hai tay mình. Đau quá!
Nàng đau tới mức suýt chảy nước mắt, nhưng đầu cũng tỉnh táo hơn. Ha ha! Hướng Tuyết Xuyên, ngươi cho là bổn cô nương sẽ trúng kế sao? Trong lúc lơ đãng, nàng bị thứ đặt trên bàn trà thu hút.
Hộp gấm trên bàn trà đúng là ngày ấy Hướng Tuyết Xuyên tặng, mà nàng mở ra thì cảm thấy vui mừng vô cùng đó! Bên trong hộp gấm có năm con bướm lớn nhỏ khác nhau, trong đó có hai con bướm trắng được làm từ bạch ngọc, còn ba con là màu đỏ hồng đào, số còn lại là mã não.
Không thể không nói, nàng bất ngờ thấy thích ngay. Mà lúc nàng đang nghĩ tới hắn làm tất cả đều là vì Cách Tinh Quyết, thì nàng lại như bị hắn một chậu nước lạnh vậy, mọi vui sướng trong nháy mắt hóa thành hư ảo.
“Có thích không?” Y Phiến Vũ đang đứng ở trạng thái thất thần, bất thình lình bị một giọng nói phát ra khiến nàng suýt nhảy lên từ trên ghế.
“Có thích năm con bướm kia không?” Giọng Hướng tuyết Xuyên nghe qua có vẻ ôn nhu, nhưng truyền vào tai Y Phiến vũ vẫn phát giác sâu bên trong là ý ngạo nghễ sâu sắc.
Hừ, nàng thật muốn lớn tiếng chỉ trích một câu với hắn! Nhưng nàng không thể.
“Ta rất thích!” Hóa ra nàng có tài diễn trời cho, dĩ nhiên cả lời nói ghê tởm vậy cũng có thể nói ra được.
“Thích là tốt rồi, Vũ Nhi, sức khỏe nàng thế nào rồi?”
Vũ Nhi! Hắn tự dưng lại bỏ cả từ “cô nương” đi nữa.
Thấy đôi mắt hạnh của nàng trừng to, Hướng Tuyết Xuyên lập tức cúp mắt thở dài, “Hướng mõ không có tư cách gọi Y cô nương là Vũ Nhi sao?”
“Không, không, đương nhiên không phải, Hướng công tử có tư cách gọi ta là Vũ Nhi mà” Nghe vậy, Y Phiễn Vũ lập tức thay đổi sắc mặt.
Điều này phải nói là Hướng Tuyết Xuyên thật lợi hại, nói dối chẳng đổi sắc, hơn nữa lòng dạ sâu khó lường, cũng rất hiểu mà phối hợp lại, xem ra nàng phải cẩn thận hơn chút, để tránh cuối cùng cả hai cùng rơi vào kết cục bi thảm.
“Vũ Nhi, vì để biểu hiện xin lỗi, Hướng mỗ chân thành mời cô tới hàn xá”
Hàn xá ư? Nếu Ban Tuyết Lâu là Hàn xá, vậy Y phủ chẳng phải là nhà rách sao. À, nàng lại bắt đầu nghĩ linh tinh rồi, hiện tại quan trọng là hắn dĩ nhiên mời nàng tới Ban Tuyết Lâu đó.
Nàng có nên đồng ý không nhỉ? Dù sao Bán Tuyết lâu cũng chẳng phải người thường vào được, chẳng may nàng đi vào mà lại không ra được thì sao?
A! Tám phần là hắn định thời cơ nhốt nàng lại mà, định uy hiếp nàng ép cha nàng giao Cách tinh quyết ra đây mà. Nghĩ vậy, nàng lại không hiểu rốt cuộc cha nàng thương nàng hay hại nàng nữa?
Ông là một mũi tên lỗi thời, chỉ cố tình kéo một cái mà khiến người ta sống chết cướp đoạt Cách Tinh quyết làm của hồi môn của nàng. May mà tính trước mắt nàng cũng chẳng mất sợi lông nào, nhưng nếu cứ có vài kẻ giống tên Hướng Tuyết Xuyên này nàng sợ sẽ bị nhai sạch cả xương cốt nữa ấy chứ.
“Vũ Nhi, xin nàng tin vào sự chân thành của ta” Biểu hiện thay đổi thất thường trên mặt Y Phiến Vũ nhìn có vẻ rất thú vị. Nàng thèm mà tin vào! NHưng nàng biết từ chối thế nào mới không…
“Vũ Nhi đang hoài nghi Hướng mỗ có lòng khác sao?”
Lời hắn nói sầu não khiến nàng hơi kinh ngạc, nhất là hắn nhìn ánh mắt nàng, lại khiến nàng nẩy sinh không đành lòng, không đành rời mắt nhanh đi, ra vẻ chưa nhìn thấy gì.
Làm ơn đi, khổ cho Hướng Tuyết Xuyên vẫn được coi là thiếu lâu chủ của Bán Tuyết Lâu, tự dưng lại dùng loại ánh mắt như bị người ta vứt bỏ này nhìn nàng.
“Hướng công tử, đừng để Vũ Nhi lo lắng chút được không?” Nàng cười gượng, lập tức dùng chiêu “xin tha”. Dù sao nàng vẫn không hiểu rõ hắn cho lắm, nên vẫn cẩn thận là tuyệt nhất.
“Nàng đừng từ chối ngay, Hướng mỗ đã cao hứng lắm rồi”
Tuy trên mặt hắn vẫn cười, nhưng lúc Y Phiến Vũ không nhìn thấy mơ hồ tỏa ra tia ánh sáng lạnh lẽo.
Cười ngây ngô là biểu hiện duy nhất trước mắt Y Phiến Vũ. NHưng cứ cười ngây ngô mãi lại khiến nàng cảm thấy mình thật ngu. Kỳ lạ, sao tự dưng hắn lại đột nhiên như bị câm điếc vậy nhỉ, hơn nữa hắn nhìn mắt nàng cũng thấy là lạ kỳ quái. Được, nếu hắn đã không còn gì để nói thì cũng đừng trách nàng hạ lệnh trục khách.
“Hướng công tử…”
“Nàng có thể gọi ta là Hướng đại ca hoặc Tuyết Xuyên”
Hả! Vừa nghĩ đến hắn thì sao đột nhiên hắn lại mở miệng lúc này nhỉ? NHưng mà gọi hắn là Hướng đại ca nàng còn có thể chấp nhận được, nhưng Tuyết Xuyên thì xin lỗi nhé, cho dù đang diễn trò đi nữa nàng cũng không thể nói ra mồm được.
“Hướng, Hướng đại ca” Nàng dừng chút, mới cụp mắt xuống thẹn thùng gọi.
“Vũ Nhi, nàng đã gọi ta là Hướng đại ca rồi, vậy đại ca mời nàng tới làm khách ở Ban Tuyết Lâu, hẳn không làm nàng khó xử đó chứ?”
Hở! Nàng lại bị lừa rồi! Không sao, nàng còn có bảo pháp hạng nhất chưa đưa ra tế đó thôi!
“Hướng đại ca, thật ra Vũ Nhi…” Nàng cố ý dừng chút, ra dáng hơi khó xử.
“Nàng có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng ra đi!” Mắt Hướng Tuyết Xuyên chợt lóe, môi bạc chỉ trong nháy mắt lộ ra lạnh lẽo.
“Là thế này, Vũ Nhi đã đồng ý với lời mời của công tử họ Lý ở thành đông rồi, vì thế…”
Cốc cốc… đúng lúc này ngoài cửa có tiếng Bình Nhi truyền tới.
“Tiểu thư, Lý công tử đang ở trước cửa đợi tiểu thư đó ạ”
Ha! Thật sự đến sớm không bằng đến khéo kìa! Điều này có thể chứng tỏ cho Hướng Tuyết Xuyên thấy Y Phiến Vũ nàng đây còn có giá thế nào trên thị trường, cũng có thể để cho hắn thấy nguy cơ bị chọc cho một nhát.
“Hóa ra nàng đã có hẹn rồi” Quả nhiên, Hướng Tuyết Xuyên nói lộ ra mấy phần cô đơn, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện trong mắt hắn có chút khinh thường.
“Thật xin lỗi, Hướng đại ca” Y Phiến Vũ giả vờ xin lỗi, nhưng trong lòng thấy rất mừng rỡ.
“Vũ Nhi không cần xin lỗi, ngày khác ta lại tới thăm”
Lúc này đợi mãi chẳng thấy Y Phiến Vũ đáp lại nên Bình Nhi tự mình đẩy cửa mà vào.
“Nô tỳ bái kiến Hướng công tử” Sau khi khom mình chào Hướng Tuyết Xuyên, Bình Nhi lập tức đi thẳng tới Y Phiến Vũ, “Tiểu thư, Lý công tử đã chờ tiểu thư lâu rồi đó”
“Được, chúng ta đi” Trước khi đi, Y Phiến Vũ vẫn không quên quay đầu nhìn về Hướng Tuyết Xuyên đằng sau nói, “Hướng đại ca, Vũ Nhi không tiễn” Tuy nàng cố kiềm chế, nhưng phiến môi vẫn bất cẩn cong lên đắc ý. Hướng Tuyết Xuyên, ngươi sợ chưa? Kinh ngạc chưa?
Mắt thấy mình cuối cùng cũng hòa nhau, nàng nhịn không được vênh cằm lên, thướt tha quần áo định bước qua cửa…
“Ai nha!” Nàng đã nhấc chân lên rồi lại đột nhiên mềm nhũn, lúc Bình Nhi còn chưa kịp nghĩ cách cứu thì cả người nàng đã chật vật ngả về trước. Lúc này trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu, đó là chẳng bằng chết đi. Thật mất mặt quá đi, tự dưng lại nàng lại bị ngã như chó ăn cứt trước mặt Hướng Tuyết Xuyên chứ.
Lúc Bình Nhi chạy tới đỡ nàng dậy thì nàng thật sự chẳng còn dũng khí nào mà nhìn biểu hiện trên mặt Hướng Tuyết Xuyên nữa. Thật đáng giận quá! Đều là do nàng quá vênh váo đắc ý mà ra cả.
Y Phiến Vũ xấu hổ đỏ bừng mặt, một lòng thầm nghĩ muốn rời nhanh khỏi phạm vi Hướng Tuyết Xuyên.
“Đau quá ha!” Đột nhiên mắt cá chân truyền tới sự đau nhức, khiến nàng thấy không ổn, vừa đi lại ngã, ai ngờ Bình Nhi nhất thời không để ý cũng không kịp đỡ nàng, vì thế…
Ngay lúc Y Phiến Vũ suýt ngã hôn đất thì đúng lúc đó có một đôi tay to cứng cáp như thép ôm cứng lấy người nàng, nàng cố thế nào cũng không giãy ra được.
“Đi được không?” Hướng Tuyết Xuyên quan tâm hỏi.
Y Phiến Vũ gần như không dám nhìn hắn, cứ gật đầu liên tục.
“Tiểu thư, hình như chân người bị trật khớp rồi đó”
Y Phiến Vũ tức giận trừng mắt nhìn Bình Nhi.
“Không phải hình như mà chân ta trật khớp thật sự đó”
“Hướng công tử, xin ngài đỡ giúp tiểu thư nhà nô tỷ với, nô tỳ sẽ đi mời đại phu đến”
“Đợi chút”
“Tiểu thư, vết thương đó không thể đợi được đâu ạ”
“Gọi đại phu tới, nhớ rõ đi nói với Lý công tử là ta hôm nay không thể đi được” Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Y Phiến Vũ hiện lên cùng quẫn và đầy bất đắc dĩ.
“Vâng, nô tỳ đi làm ngay ạ”
“Ta ôm nàng lên giường nằm nhé” Hướng Tuyết Xuyên thì thầm bên tai nàng, hơi thở nóng rực phun ra từ miệng hắn, khiến toàn thân nàng tê dại, bất chợt nàng lại thất thần.
“Vũ Nhi nàng không sao chứ?”
Thấy nàng vẫn chưa nói gì, Hướng Tuyết Xuyên chủ động ôm lấy nàng đi về phía giường, đồng thời cũng nhìn thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng thất thần. Trong mắt hắn xoẹt qua chút lạnh lẽo. Chỉ trong nháy mắt Y Phiên Vũ đột nhiên bừng tỉnh.
“Để ta tự đi…” Lời nàng đột nhiên ngừng lại, bởi nàng đã được hắn đặt nhẹ nhàng lên giường, hơn nữa hắn còn giúp nàng…. “Huynh đừng xem, Đợi chút đại phu tới rồi” Tay nàng ngăn động tác hắn định cởi giày của nàng.
“Vũ nhi nàng đừng nóng ruột, ta chỉ muốn xem vết thương chân nàng có nặng lắm không thôi?”
“Chân của ta không sao, Hướng đại ca, Vũ Nhi không muốn làm huynh mất thời gian” Nàng xấu hổ cười, ánh mắt cố tránh hắn đi.
“Vậy nàng nghỉ ngơi cho khỏe nhé, ngày khác ta lại tới thăm nàng” Biết nàng thấy khó xử, Hướng Tuyết Xuyên cũng thuận theo ý nàng rời đi trước.
Òa! Đợi hắn rời khỏi tầm mắt nàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Vì sao thế? Vì sao nàng lại cứ túng quẫn trước mặt hắn thế? Chẳng lẽ là bát tự của họ không hợp thật sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.