Bị anh ôm chặt lấy
Thân thể thiêu đối trong giây lát
Mặc cho anh cướp linh hồn
Không lưu lại chút gì cho mình...
(Đoạn này là thơ <~~~ trình quá kém, mong các bạn thông cảm)
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Một căn nhà hai tầng trắng như tuyết, phảng phất giống như tách riêng,lẳng lặng đứng sừng sững trong núi Dương Minh rừng rậm dày đặc.
Một chiếc xe hơi nhập khẩu màu bạc có rèm che đi qua đường núi kín đáo,dừng lại vài giây trước cổng sắt khắc hoa chạy bằng điện, cổng sắt từ từ mở ra, xe cuối cùng lái vào, vòng qua bể phun nước tinh xảo trước sân,đi tới cửa chính tòa nhà trắng như tuyết.
Quản gia đợi ở cửa nhanh chóng tới mở cửa chỗ ngồi sau trên xe, một người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm từ trong xe ra ngoài.
Anh đứng thẳng người, tùy ý gạt tóc trên trán, ánh mặt trời sau trưa bao phủ lấy anh, lại không làm tan đi được khí chất lạnh lùng một cách tựnhiên trên người anh.
Vóc người đàn ông rất cao, dưới âu phục càng tôn lên vẻ đẹp trai, ngũquan hết sức thâm thúy, chân mày đậm, tròng mắt đen thui, môi mỏng dướisống mũi thẳng tắp có vẻ hơi vô tình.
Diện mạo của anh được gọi là đẹp mắt, nhưng không có chút nhiệt độ, cảmgiác nếu bị tròng mắt đen lạnh như nước đá của anh đảo qua, máu toànthân sẽ kết băng lạnh.
“Tiểu thư đâu?” Môi mỏng khẽ mở, ngay cả giọng nói cũng lạnh.
Quản gia là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, vóc người trung bình, mặt bà cúi xuống, cung kính đáp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-su-diu-dang-cua-anh/181142/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.