“Chính cô đã hại chết con tôi. Vậy thì đứa nhỏ này coi như là vật đền bù vậy.”
Dương Thanh đã hạ quyết tâm, nhất định phải cướp con của Hạ Tử Băng cho bằng được. Ngoài mặt thì giả vờ yêu quý nhưng sâu bên trong đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.
“Ông coi kìa, con bé dường như rất thích đứa bé. Giá mà…”
Đứng bên cạnh, bà Mạc tâm sự với chồng. Mỗi khi nhớ đến chuyện cũ, bà lại xót xa. Cho tới bây giờ, việc ai hại ai vẫn còn là một bí ẩn. Tuy vậy, để giữ hòa khí trong gia đình, bà Mạc quyết định để mọi thứ lặng lẽ trôi qua.
Nhìn Dương Thanh chăm sóc con của Hạ Tử Băng một cách chu đáo, bà cũng an tâm phần nào.
“Miễn mọi người có thể chung sống hòa thuận với nhau là tốt rồi. Tôi cũng không mong gì hơn.”
“Ông nói phải.”
Sau mấy ngày ở bệnh viện, cuối cùng Hạ Tử Băng cũng được về nhà. Đi bên cạnh cô, Mạc Đăng Sinh nói: “Em có muốn ăn gì không, để anh bảo đầu bếp làm cho.”
“Không cần đâu.”
Ngay lúc này đây, cô chỉ muốn gặp con của mình thôi. Những chuyện khác, Hạ Tử Băng không để tâm lắm.
Ở băng ghế sau, Mạc Đăng Sinh muốn nắm tay cô cự tuyệt, nhanh chóng thu tay lại. Trước ánh mắt dò xét của tài xế, Mạc Đăng Sinh chỉ biết nở một nụ cười gượng gạo.
“Tử Băng, em vẫn còn giận anh sao? Anh cứ nghĩ là chúng ta…”
“Tôi không giận anh. Tôi đang mệt, đừng làm phiền.”
Kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3480028/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.