“Tử Băng, em làm ơn bắt máy đi được không?”
Vừa lái xe Chung Chí Nguyên vừa gọi điện cho cô. Ngoài tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên bên tai, chẳng có lời nào đáp lại cả. Tìm suốt cả một đêm, việc Hạ Tử Băng đi đâu, làm gì vẫn là một bí ẩn.
Gần sáng, Chung Chí Nguyên mới đem bộ dạng nhếch nhác của mình quay trở về căn hộ chung cư. Kết quả khi vừa mở cửa, hình bóng cô đã nằm trong đáy mắt.
“Tử Băng, em… em có sao không?”
Chung Chí Nguyên lo lắng tới nỗi nói lắp bắp. Nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, cộng thêm việc quan sát cơ thể, anh mới thở phào nhẹ nhõm rồi ôm người vào lòng.
“Em làm anh sợ quá. Tử Băng, lần sau em đi đâu có thể nghe máy được không?”
Chung Chí Nguyên nói như van xin, giọng thều thào. Cả một đêm không ngủ, người anh rệu rã hẳn ra. Vậy mà khi gặp cô, bao nhiêu mệt mỏi, muộn phiền đều tan biến đi hết.
“Chí Nguyên, em xin lỗi.”
Khẽ cất lời, Hạ Tử Băng từ từ đẩy anh ra.
“Nói anh biết, hôm qua em đi đâu vậy?”
“Chiều qua em ra ngoài hóng gió rồi đi lang thang đây đó một chút. Tối khuya mới về rồi đi ngủ luôn. Điện thoại em bị rơi trên xe taxi rồi, nên là…”
“Cũng may là em không sao. Thôi, em ngồi đó đi, để anh đi nấu đồ ăn sáng.”
Dứt lời, Chung Chí Nguyên xắn tay áo rồi đi vào trong bếp. Nhìn theo bóng lưng gầy gò của anh, Hạ Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479997/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.