“Đã tới giờ uống thuốc.”
Một giọng nói lành lạnh vang lên bên tai, Hạ Tử Băng lập tức mở mắt. Khoảnh khắc trông thấy người điều dưỡng với ánh nhìn lạ lẫm, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.
“Cô là ai?”
Vừa hỏi Hạ Tử Băng vừa chống tay xuôi theo thân mình, nâng cơ thể lên dựa sát vào đầu giường. Khoảnh khắc trông thấy đối phương tháo khẩu trang xuống, cổ họng cô khô khốc, không nói thành lời.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Diệp Ngữ Yên mỉm cười, từ từ đặt khay thuốc xuống, lấy trong đó ra một con dao đã chuẩn bị sẵn. Cô ta cười một cách man rợ, từ từ tiến lại gần Hạ Tử Băng.
“Cô… cô muốn làm gì?”
Hạ Tử Băng không ngờ cô ta lại tìm đến tận đây. Rõ ràng chuyện cô nhập viện chỉ có một mình Mạc Đăng Sinh biết. Trong một thoáng, cô nghĩ tới một cái tên khả nghi. Tuy nhiên, suy đi tính lại, làm như thế này thì có lợi gì cho người đó chứ?
“Hạ Tử Băng, sao cô không chết luôn đi cho rồi? Tại sao cô cứ năm lần bảy lượt cản đường tôi thế hở?”
Diệp Ngữ Yên đã tới bên giường, đưa dao kề cổ Hạ Tử Băng, bắt đầu truy hỏi.
Đối diện với một kẻ điên rồi như cô ta, Hạ Tử Băng không tránh khỏi run sợ. Nếu là bình thường, có lẽ cô sẽ tìm cách gì đó để thoát khỏi cảnh này, tiếc là hiện tại cô đang mang thai, sức khỏe lại yếu, không thể vận động mạnh.
Diệp Ngữ Yên nói cô cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479994/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.