“Hai người đang làm gì vậy?”
Cánh cửa bật mở, Mạc Đăng Sinh bước vào, đôi mắt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống đôi nam nữ đang làm chuyện mờ ám trong nhà anh.
Nghe thấy tiếng động, Dương Nhất Hàn vội buông Hạ Tử Băng ra, xoay người về phía người đàn ông kia rồi nhún vai: “Chúng tôi chẳng làm gì cả. Chỉ là nói chuyện bình thường thôi!”
“Nói chuyện?”
Mạc Đăng Sinh cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường lời hắn nói. Nếu là trò chuyện thông thường tại sao không ngồi đối diện nhau, trao đổi một cách đường hoàng mà lại nắm tay nắm tay. Có ngu mới tin lời hắn nói là thật.
“Anh không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Đi đây!”
Dương Nhất Hàn sợ quá khứ lặp lại nên nhanh chóng rời khỏi đó, chẳng thèm đoái hoài tới sự tồn tại của Hạ Tử Băng. Cũng đúng, một kẻ nhát gan như hắn làm gì còn tâm trí mà nghĩ tới người khác.
Nhân vật phụ đi rồi, bây giờ là lúc để hắn truy hỏi nhân vật chính.
“Hạ Tử Băng, đây là lý do mà cô muốn về sớm sao?”
Từng bước tiến lại gần người ngồi trên ghế sofa, anh gằn giọng hỏi. Cứ nghĩ cô có bệnh tật gì trong người, anh vội vàng trở về, tiện thể ngó qua một chút. Nào ngờ sự quan tâm của anh lập tức trở nên dư thừa khi người vợ mới cưới của mình lại tòm tem với người đàn ông khác.
Thử nghĩ mà xem, cô là hạng người gì chứ? Ngay cả một chút liêm sỉ, một chút lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479972/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.