“Muốn nữa không?”
Hạ Tử Băng khẽ lắc đầu, vùi mình vào ngực Mạc Đăng Sinh. Toàn thân mềm nhũn, cô thật sự, thật sự chỉ muốn ngủ mà thôi.
Thấy người trong lòng không hề nhúc nhích, Mạc Đăng Sinh liền đứng dậy. Thứ đó đột ngột tiến vào sâu trong hoa huyệt khiến cô bất giác rên lên khe khẽ.
“Sao… sao anh không rút nó ra?”
“Tôi quên.”
Chữ “quên” này anh nói sao dễ dàng đến vậy? Nếu chẳng phải cô đã sức cùng lực kiệt, còn lâu mới làm phiền Mạc Đăng Sinh bế mình trở lại giường.
Đợi cô ngủ say, anh đi thẳng vào nhà vệ sinh, tắm rửa, thay áo quần rồi rời khỏi đó ngay trong đêm. Phát tiết xong rồi, chẳng còn gì phải luyến tiếc nữa.
Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa kéo vào trong phòng, Hạ Tử Băng cũng vừa mở mắt. Nhìn vào khoảng trống bên cạnh giường, cô nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Quả nhiên là vậy.”
Hơn ai hết, cô biết Mạc Đăng Sinh không có tình cảm với mình. Chẳng qua hắn thấy cô thú vị nên mới vui đùa một chút thôi. So với một người đoan trang, nhu mì như Dương Thanh, Hạ Tử Băng cô càng không phải là thứ hắn để tâm tới.
Rời khỏi giường, Hạ Tử Băng chỉnh trang lại đầu tóc rồi bước xuống nhà. Không một bóng người, không một âm thanh, quả thực lạnh lẽo đến gai người. Khẽ nhún vai, cô bước vào bếp, pha gói mì ăn tạm cho qua bữa. Tuy nhiên khi gắp đũa đầu tiên, cô liền thở hắt ra một hơi, nhẹ nhàng buông xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479966/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.