“Đừng… đừng lại gần.”
“Đừng lo, đau một chút rồi thôi. Từ nay… sẽ không còn ai tên là Mạc Đăng Sinh nữa.”
Rất nhanh, anh đã bị xô xuống vực thăm, rơi con sông đang chảy xiết. Sau một hồi ngụp lặn, không ai còn thấy người đâu nữa.
“Tốt rồi! Đi thôi!”
Đám người mặc áo đen leo lên xe, phóng thật nhanh, mặc cho đứa bé kia sống chết ra sao? Không cần làm tới nơi tới chốn, ở nơi này, một cậu bé 9 tuổi, không biết bơi làm sao mà sống sót được. Người chết rồi, tiền sẽ vào túi.
…
Nhận được số tiền từ Mạc Đăng Sinh, Hạ Tử Băng tới tìm Dương Nhất Hàn. Lần này trở lại, cô thật sự muốn cho hắn cảm nhận được thế nào là đau khổ. Cô may mắn không chết hoàn toàn, đồng nghĩa với việc ông trời cho cô cơ hội để trả thù.
“Cờ đến tay ai người đó phất. Dương Nhất Hàn, tôi tới rồi đây.”
Chuông cửa vang lên, Diệp Ngữ Yên không có ở nhà, hắn ra mở cửa. Vừa nhìn thấy cô, hắn giật mình, run rẩy tay chân, miệng ú ớ không nói được câu nào nên hồn.
“Cô…”
“Anh Hàn phải không ạ? Anh đừng sợ, em là em gái của chị Băng. Em tới để lấy một ít đồ đạc mà chị ấy để lại, về cho mẹ xem. Mẹ em muốn…”
“À…”
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn cứ tưởng đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, ai ngờ chỉ là tự mình dọa mình thôi. Giờ nghĩ lại, hắn mới nở được một nụ cười gượng gạo rồi tự trấn an:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479928/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.