“Là ta. . . . . .” Bách Lý Lương lập tức ngăn trở chưởng đánh lén của Hạ Như Thanh, nhanh chóng đóng cửa thật kỹ.
Hắn thở dài một hơi, tránh những sơn tặc kia thật vất vả, hiện tạithiếu chút nữa lại bị cái nữ phúc hắc này đánh trúng, hắn rốt cuộc làthiếu nợ người nào?
“Địa hình đều có quan sát rõ ràng không?” Hạ Như Thanh vội vàng thu hồi lệ chưởng, tiến lên hỏi thăm.
“Quả nhiên nơi này địa hình rất tốt, chúng ta chỉ cần ở quanh một cái sườn núi nhỏ, có thể nhìn thấy nơi quan hệ ngoại giao của Dạ Hàn Quốc,hơn nữa địa thế lại không quá cao, lại có một loại cảm giác quân vương,nếu như có thể mang theo đám người kia đi, chắc hẳn là thành phù, Dạ Hàn Quốc không để cho cũng phải cho!”
Bách Lý Lương nói không sai, không thể tưởng được đụng tới chuyện tốt như vậy, chỉ cần những người này chịu đáp ứng, hết thảy vấn đề liềngiải quyết.
“Đúng vậy a. . . . . .” Hạ Như Thanh liếc nhìn Bách Lý Lương, vụngtrộm cười xấu xa nói, Phò mã của núi này trại đến lúc đó làm phiền ngươi ra trận.
Mấy ngày nay, nàng chỉ có nghĩ biện pháp thuyết phục đám người kia,vậy mọi sự đại cát, dưới tình huống tất yếu, có thể nếm thử mỹ nam kế!
“Đúng rồi, nam sủng tiểu Lương, giúp Bổn cung làm một chuyện a. . . . . .” Hạ Như Thanh nháy nháy con mắt bạc, vô hại nhìn Bách Lý Lương,“Giúp ta truyền lời cho Tể tướng. . . . . .”
“Ngươi không phải có chân sao? Ta cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-giuong-vua-bao-quan-thinh-an-cho-bon-cung/1605951/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.