“Chết tiệt!” Hạ Như Thanh không khỏi giận dữ mắng mỏ Kỳ Lạc Hi.
Sau đó hai người cứ như vậy dây dưa quấn quýt đùa giỡn đến nửa đêm,cuối cùng Hạ Như Thanh mệt mỏi ngã vào trên giường rồng, miệng nàng hôhấp lấy không khí, Kỳ Lạc Hi cũng mệt mỏi ngã vào bên cạnh nàng, bấtquá hiện tại nàng cũng không có khí lực mà quản đến Kỳ Lạc Hi.
“Hoàng hậu, thật đúng là hảo thân thủ. . . . . .” Kỳ Lạc Hi lúc nàycư nhiên còn cùng Hạ Như Thanh vui đùa, lụa cuốn ở trên người hai người, liền nhau lên xuống vẽ ra đường cong.
Hạ Như Thanh lật người qua, không để ý đến Kỳ Lạc Hi, lại âm thầm nắm chặc nhẹ, ngày mai lâm triều sẽ rất thú vị a, đây hết thảy chớ có trách ta đối với ngươi quá độc ác! Lại dám bất kính với Bổn cung, như vậy Bổn cung khiến cho hậu cung của ngươi đến gà bay chó chạy, vĩnh viễn khôngngày yên tĩnh!
Nhưng mà Kỳ Lạc Hi bây giờ còn không biết Hạ Như Thanh tính toán dựkiến hết thảy, chỉ là ẩn ẩn cảm giác được có điều gì đó, nhưng hắn cũngkhông nhiều nghĩ, vung tay áo lên, liền đem cái đèn trong tẩm cung tắtđi.
Bóng đêm càng ngày càng trầm tĩnh, đêm lạnh như nước lạnh không khí xuyên thấu qua cửa sổ, nở ra như hoa băng.
Hạ Như Thanh cùng Kỳ Lạc Hi cứ như vậy cùng giường chung gối vượt qua một đêm, chỉ là trong đó không thiếu tiếng kêu đau của Kỳ Lạc Hi ——
Ngày hôm sau đúng giờ rồi, Hạ Như Thanh mắt buồn ngủ nhập nhèm mở ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-giuong-vua-bao-quan-thinh-an-cho-bon-cung/1605902/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.