Chương trước
Chương sau
Sau khi phục hồi lại tinh thần Dịch Văn Bách liền cảm thấy hối hận, đặc biệt là khi nhìn đến dương v*t giả đang nằm ở trên khăn trải giường, lập tức chán ghét quay đầu đi chỗ khác. Nhục huyệt tựa hồ còn lưu lại cảm giác bị dị vật xâm lấn, Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn che mặt lại, kìm nén lại xúc cảm muốn khóc.
Y đem căn dương v*t giả kia khóa lại trong ngăn tủ, sau đó có rất nhiều lần y phải đấu tranh tư tưởng để không lấy nó ra, chỉ cần nghĩ đến khoái cảm mất hồn mà nó mang đến, thân thể y liền trở nên nóng rực. Cuối cùng ý chí của y cũng không thể đánh bại được sự hư không của cơ thể, một tháng sau, y run rẩy mở khóa ngăn kéo, đem căn dương v*t giả kia lấy ra.
Hiện tại y còn tẩy rửa tràng đạo, thậm chí còn lấy lọ dầu bôi trơn mà Dịch Trần để lại để đưa vào bên trong hậu huyệt, rồi đem dương v*t giả nhét vào.
Cọ xát sinh ra khoái cảm làm y thoải mái muốn khóc, Dịch Văn Bách nỗ lực cắn môi, ngón tay đem kia căn dương v*t kia đẩy sâu thêm một chút, y ấn lung tung vào một cái nút, căn dương v*t kia liền kịch liệt chấn động, khoái cảm mãnh liệt làm y lập tức nức nở thành tiếng.
"Ưm... Thật thoải mái..."
Nhiệt độ bên ngoài lạnh muốn thấu xương, nhưng trong phòng không khí lại nóng bỏng đến lợi hại, trong màn đêm tối tăm truyền đến tiếng thở dốc dồn dập, cùng với những tiếng chấn động rất nhỏ, dương v*t màu đen đâm tới chỗ sâu nhất bên trong, điên cuồng chấn động, gân xanh nhô lên cọ vào tuyến tiền liệt của y, chỉ có ngắn ngủn vài phút, liền đem y cắm bắn.
Dịch Văn Bách đem dương v*t ướt đẫm rút ra, cắm vào thư huyệt ở phía trước.
Âm đế cùng cung khẩu bị kích thích đều làm cho Dịch Văn Bách điên cuồng, y tận tình nhấm nháp cỗ khoái cảm này, nhưng vẫn trong lòng cảm thấy hư không, không có những nụ hôn nóng bỏng, không có âu yếm ôn nhu, không có lời những lời hoan ái ngọt ngào, làm y cảm thấy thế nào cũng không đủ. Dịch Văn Bách đem dương v*t đẩy sâu thêm một chút, kích cỡ thô dài đem toàn bộ nhục huyệt của y nhồi đến tràn đầy, tiểu huyệt hoàn toàn bị căng lớn, mị thịt cơ khát gắt gao mút lấy đồ vật ấm áp kia, nỗ lực đêm nó nuốt xuống càng sâu.
Vẫn chưa đủ, dù thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Hai chân vô lực cọ lấy khăn trải giường đã bị thấm ướt, trên trán Dịch Văn Bách đã toát ra tinh mịn mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, mãnh liệt dục vọng không có cách nào thỏa mãn, làm y cảm giác như muốn hỏng mất.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Dịch Văn Bách sửng sốt một chút, nhìn tên hiện trên màn hình, tay y có chút run rẩy bấm nút nhận máy. Y đem điện thoại đặt ở gần tai, một cái tay khác cầm thì cầm lấy căn dương v*t kia.
"Văn Văn."
Âm thanh quen thuộc vang lên, Dịch Văn Bách cảm thấy cả người như có điện lưu lan ra, khắp người y đều có chút run rẩy, y "Ừ" một tiếng, hô hấp không khỏi thô nặng.
Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng vang, một lát sau, tiếng nói Dịch Trần mới tiếp tục vang lên.
"Ba ba, người đang làm gì vậy?"
Dịch Văn Bách hoảng sợ, cả người đều cứng đờ, cắn môi không dám phát ra âm thanh. Dịch Trần cười trầm thấp một tiếng.
"Ba ba đang tự an ủi sao?"
Dịch Văn Bách kinh sợ đến mắt đều đỏ lên, hoảng loạn nói:
"Con... Con sao có thể biết...?"
Lời nói tựa như thừa nhận làm Dịch Trần cười nhẹ một tiếng.
"Giọng của ba ba không giống với bình thường, nói cho con nghe, ba ba tự an ủi như thế nào?"
Dịch Văn Bách không nghĩ tới mình chỉ cần "Ừ" một tiếng, đối phương đã có thể phát hiện ra y khác thường. Chỉ là nghe được giọng nói của đối phương mà thôi, khoái cảm trong thân thể y càng mãnh liệt, dục vọng đang mềm ở phía trước cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch đứng dậy, Dịch Văn Bách không cưỡng lại nổi dụ hoặc như vậy, nhỏ giọng nói:
"Dùng... Dùng đồ Tiểu Trần để lại... Ưm a..."
"Dùng dương v*t giả mà con để lại cho ba ba sao? Thật ghen tị a, con cũng muốn cắm vào trong thân thể của ba ba, hiện tại ba ba đang dùng cái huyệt nào ăn nó?"
Dịch Văn Bách nhắm mắt, đem dương v*t giả bị d*m thủy của mình tưới đến ướt đẫm rút ra, rồi lại hung hăng cắm vào trong.
"Ưm... Dùng phía trước... A ha... Dùng huyệt phía trước..."
"Huyệt phía trước là cái huyệt gì? Ba ba nói rõ ràng một chút được không?"
Dịch Văn Bách cắn môi, đôi mắt bởi vì khoái cảm mà hiện lên một tầng hơi nước, y nhỏ giọng nghẹn ngào nói:
"Là lỗ dâm... Ưm... Dùng lỗ dâm ăn dương v*t... A ha... Thật thoải mái..."
Dịch Trần nghe được những lời nói dâm đãng mê người của y cả người cũng trở nên hưng phấn, ngón tay nắm lấy dương v*t đã sớm cương cứng, bắt đầu tuốt lộng.
"Có phải nó còn có thể cọ xát âm đế của ba ba đúng không? Âm đế của ba ba cũng thực thoải mái đi?"
"Ưm... Thật thoải mái..."
"Lỗ dâm của ba ba hẳn là đang phun rất nhiều d*m thủy đi?"
Dịch Trần tưởng tượng ra bộ dáng thư huyệt của cha nuôi, giờ phút này khẳng định đã ướt dầm dề, mị thịt đỏ tươi bên trong đem dương v*t thô to kia bao bọc đến gắt gao, chỗ sâu bên trong tiểu huyệt còn sẽ tự động mút cắn, nghĩ đến đây thôi lông mày của hắn tức khắc nhíu chặt, tốc độ tuốt lộng cũng trở nên nhanh hơn.
"Ưm a... Phun rất nhiều..."
Dịch Văn Bách giữa hai đùi đã sớm ướt một mảng, ngay cả lông chỗ đó cũng đã bị d*m thủy thấm ướt, mỗi một lần thọc vào rút ra đều mang ra một lượng lớn d*m thủy.
Dịch Trần thanh âm đã trở nên khàn khàn:
"Ba ba đem điện thoại để ở giữa hai chân, con muốn nghe tiếng nước tiểu huyệt của ba ba bị dương v*t giả thao."
Dịch Văn Bách một bên luống cuống tay chân đem điện thoại đặt ở giữa hai chân, một bên dùng ngón tay cầm lấy cán dương v*t giả, đem dương v*t đã bị tưới ướt đẫm rút ra, rồi lại hung hăng đâm vào trong.
"A! Đâm đến hoa tâm... Ưm..."
"Ba ba cắm nhanh hơn một chút."
Dịch Văn Bách đẩy nhanh tốc độ, dương v*t đâm thọc trong tiểu huyệt không ngừng phát ra tiếng nước "nhóp nhép", hơn nữa dương v*t giả còn tự chấn động, hòa quyện với nhau tạo ra âm thanh vô cùng dâm mĩ.
"Ưm... Quá nhanh... tiểu huyệt bị làm hỏng rồi... A ha... Thật thoải mái... Âm đế cũng thật thoải mái... Muốn bắn... A a a..." . Truyện Võng Du
"Ba ba thật dâm, con muốn ba ba và con cùng nhau bắn, bắn ở trong tử cung của ba ba được không?"
"Ưm a... Được..."
Dịch Văn Bách nhắm mắt lại, nhục huyệt cảm giác như đang thực sự làm tình cùng dương v*t con nuôi, cả người hưng phấn muốn phát điên.
"A!... Đại dương v*t thao vào tử cung... Bắn cho ta Tiểu Trần... Bắn cho ba ba..."
Ngón tay của y đẩy nhanh động tác, đem dương v*t hung hăng đẩy vào trong, khoái cảm ngập đầu bao trùm lấy y, khiến cho y sảng khoái đến da đầu đều tê dại, nhục huyệt dưới thân như lũ lụt phun ra d*m thủy, cả người đều đắm chìm trong cao trào.
Chờ đến khi Dịch Văn Bách tỉnh táo lại, xấu hổ đến mức không dám nói câu gì, vội vội vàng vàng cắt đứt cuộc điện thoại, Dịch Trần gọi lại y cũng không dám nhận, trực tiếp tắt đi, cả người cảm thấy thẹn đến mức hận không thể đào một cái hố đem chính mình chôn xuống.
Sao y có thể cùng con nuôi làm tình qua điện thoại? Hành vi như vậy không phải là đang tự mình ám chỉ cho đối phương hay sao?
Dịch Trần bị từ chối điện thoại cũng không tiếp tục gọi lại, Dịch Văn Bách cũng ngượng ngùng hồi phục lại tinh thần.
Tới thời điểm cuối năm, Dịch Trần nhắn tin hỏi y:
"Con có thể trở về không?"
Dịch Văn Bách biết nếu cự tuyệt Dịch Trần thì quá tàn nhẫn, nhưng y vẫn dứt khoát cự tuyệt, y sợ không khống chế được bản thân. Y gửi cho Dịch Trần một khoản tiền, bảo cậu ăn tết ở bên đấy.
Dịch Trần cũng tuân thủ ước định, hắn nếu không có sự đồng ý của Dịch Văn Bách, thì sẽ không trở về nhà, cái này làm Dịch Văn Bách nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có chút mất mát.
Điện thoại tính ái đã có lần đầu tiên, tất nhiên sẽ có cả lần thứ hai, lần thứ ba, nhưng mà cũng không quá thường xuyên, chỉ là một tháng rưỡi mới làm một lần. Dịch Trần vẫn luôn tìm đúng cơ hội, thời điểm nửa đêm liền gọi điện thoại tới, dụ dỗ cha nuôi lấy ra dương v*t giả, cắm vào thân thể của y, sau đó đạt tới cao trào.
Dịch Văn Bách cũng có nghĩ tới dừng lại loại sự tình này, nhưng thân thể y quá cơ khát, khi dục vọng mãnh liệt tiến đến, lý trí của y căn bản không ngăn lại được, hậu quả chính là y càng ngày càng ỷ lại vào giọng nói của con nuôi để phát tết dục vọng, thậm chí khi không cùng đối phương trò chuyện, y không thể đạt đến cao trào.
Kết quả như vậy quá mức đáng sợ, Dịch Trần dường như trở thành chốt mở dục vọng của Dịch Văn Bách, chỉ khi có đối phương, Dịch Văn Bách mới có thể tận tình phát tiết.
Những yêu cầu trở về lần lượt bị cự tuyệt, Dịch Văn Bách mỗi lần gửi đi tin nhắn cự tuyệt, trái tim đều đau đớn đến lợi hại, y không biết mình còn có thể trụ vững được tới khi nào.
Rất nhanh liền đến Tết Âm lịch, Dịch Trần vẫn như cũ không có trở về, Dịch Văn Bách một mình ăn cơm tất niên, cả người không cảm nhận được một chút không khí gọi là tết. Trước kia y cùng Dịch Trần tuy rằng cũng khá lạnh nhạt, nhưng trong lòng vẫn có chút ấm áp, không giống hiện tại, y sống như là một cái xác không hồn.
Ngoài trời nở rộ những bông pháo hoa xinh đẹp, Dịch Văn Bách ngồi ở bên cửa sổ nhìn không biết bao lâu, đến khi điện thoại vang lên y mới hoàn hồn lại.
Số người gọi điện cho y cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, lúc này người có gọi điện thoại cho y chỉ có thể là Dịch Trần. Dịch Văn Bách cầm lấy di động, nhanh chóng ấn chấp nhận cuộc gọi.
"Văn Văn, năm mới vui vẻ."
Nghe xong câu nói đó, Dịch Văn Bách mắt liền đỏ lên.
"Năm mới vui vẻ, Tiểu Trần."
Hai người hỏi nhau đối phương ăn cái gì, Dịch Trần cũng không có dài dòng, hắn nói hắn cùng bằng hữu thuê nhà, năm nay mọi người đều không trở về, cho nên cũng có một đêm giao thừa náo nhiệt. Dịch Văn Bách nghĩ không ra Dịch Trần thời điểm náo nhiệt sẽ có bộ dáng gì, nhưng nghĩ đến cậu có người làm bạn, trong lòng ít nhiều cũng có chút an ủi, cảm giác áy náy cũng đỡ đi vài phần.
Hai người không mặn không nhạt hàn huyên vài câu, đột nhiên Dịch Trần ở đầu dây bên kia ngừng phát ra âm thanh, một lát sau, Dịch Trần nói:
"Ba ba, con đang nằm ở trên giường."
Dịch Văn Bách đối với cái xưng hô này sửng sốt một chút, sắc mặt nháy mắt trở nên đỏ ửng, thân thể cũng run nhè nhẹ.
Dịch Trần cười một chút.
"Ba ba, chúng ta call video làm tình đi."
Dịch Văn Bách đỏ mặt không biết nên nói cái gì, một hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi:
"Cái gì... Cái gì là call video làm tình?"
Thời điểm y nói ra hai chữ kia, xấu hổ đến mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Dịch Trần gửi cho y yêu cầu call video, Dịch Văn Bách do dự một chút, vẫn là ấn đồng ý. Màn hình lóe vài cái, mặt Dịch Trần mới xuất hiện ở trên màn hình điện thoại, Dịch Văn Bách đã lâu không nhìn thấy hắn, khi nhìn thấy gương mặt kia, biểu tình còn có chút hoảng hốt.
Đây là Dịch Trần sao? Cảm giác sau một năm rưỡi không nhìn thấy, trưởng thành lên rất nhiều, mặt mày càng có góc cạnh, ngũ quan anh tuấn, ở đại học, diện mạo như vậy hẳn là rất được người hoan nghênh.
Dịch Trần đối với y cười cười, nhẹ nhàng kêu một tiếng "ba ba", đem thần trí của Dịch Văn Bách kéo về. Y nghe xong cái xưng hô này, sắc mặt lại đỏ lên, muốn quay đầu đi, lại có chút luyến tiếc.
Y đã lâu lắm rồi không nhìn thấy Dịch Trần, giờ phút này mới phát giác ra mình lại nhớ đến như vậy, chỉ là nhìn qua màn hình mà thôi, trái tim y liền bắt đầu ngứa ngáy, cả người đều trở nên xao động.
Dịch Trần thấy mặt y càng ngày càng hồng, lại cười cười.
"Ba ba, nhớ con sao?"
Dịch Văn Bách mấp máy môi, chọn một cái đề tài, nhỏ giọng hỏi:
"Con tại sao lại không ở ký túc xá a?"
"Ở ký túc xá không được tiện lắm, cho nên chuyển ra ngoài ở."
Dịch Trần ánh mắt sáng quắc nhìn y.
"Ba ba trông vẫn như vậy, một chút đều không có thay đổi."
Hắn đột nhiên thở dài:
"Ba ba không nhớ con, nhưng con lại rất nhớ người, đặc biệt nhớ..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.