Văn Tắc nhìn bà thật sâu, cuối cùng bẻ tay bà ra.
"Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh tự trọng."
"Tự trọng?"
Trong mắt Triệu Vân Cầm hiện lên một tia lệ khí,
"Ngươi dùng xong liền ném đi? Hiện tại tiểu hoàng đế đối với ngươi như trời sai đâu đánh đó, thế gia khác cũng đều nghe ngươi, xem ra không bao lâu, ai gia cũng phải nghe lời ngươi?!"
"Không có việc này."
Văn Tắc thực nghiêm túc nói.
Triệu Vân Cầm cảm thấy hắn phản ứng rất kỳ quái, vì thế liền kéo hắn đi về tẩm cung,
"Ai gia mặc kệ, hôm nay ngươi phải nói việc này rõ ràng. Bằng không, ai gia không thả người!"
Nói xong liền mạnh mẽ kéo Văn Tắc đi mất.
Bọn họ đi rồi, Mặc Lâm Uyên mới mang theo Dạ Mộc chậm rãi đi ra.
"Không nghĩ tới, nhân mạch của Thái Hoàng Thái Hậu rộng như vậy, đến Văn Thừa Tướng cũng là nam nhân của bà ta."
Mặc Lâm Uyên nói,
"Một nữ nhân muốn sinh tồn ở hậu cung phải dựa vào nam nhân, nếu muốn áp đảo nào đó nam nhân phía trên, liền cần dựa vào rất nhiều nam nhân."
Dạ Mộc hơi líu lưỡi,
"Vậy ý ngươi là.....Triệu Vân Cầm còn không ngừng tìm chỗ dựa?"
Mặc Lâm Uyên nhìn nàng, khóe miệng hiện lên nụ cười thần bí.
"Ngươi nói xem?"
Dạ Mộc đột nhiên cũng không dám nói chuyện...... Gần đây Mặc Lâm Uyên trở nên thật kỳ quái, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như đang đợi làm thịt con dê. Rõ ràng nhìn qua thực ôn nhu, nhưng cười lên lại làm người muốn chạy trối chết. Dạ Mộc rụt rụt cổ, đột nhiên cảm thấy ngày lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-che-hoan-sung-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873740/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.