Edit: Quân Ly
"Vì sao?!"
Dạ Mộc khiếp sợ nhìn hắn.
Vô Thanh đương nhiên nói,
"Bởi vì, có người không nên sinh ra."
Hắn nói những lời này xong lại cười lên, nhưng Dạ Mộc lại cảm giác được đó là nụ cười bi ai.
Hắn mang theo Dạ Mộc muốn đi tiếp nhưng Dạ Mộc lại ngừng lại.
"Là bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu?"
Vô Thanh đưa lưng về phía Dạ Mộc.
"Thật ra ta và hoàng đế thật lâu trước kia đã biết, trước khi hoàng đế hồi cung, Thái Hoàng Thái Hậu thường xuyên sẽ tìm ngươi nghe Phật pháp."
Nghe thế, Vô Thanh cầm hoa đăng màu trắng lưu li, chậm rãi đi tới, nhìn hắn cao quý lại xa cách, áo lam bay bay, phảng phất ngay sau đó liền bay mất.
"Vậy vì sao các ngươi chưa bao giờ nói? Các ngươi không sợ ta là người của Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó sẽ làm chuyện xấu với các ngươi sao?"
Dạ Mộc lắc đầu,
"Lo lắng là có, nhưng sau lại không, tình huống thân thể của ta không phải không thể rời ngươi sao? Hơn nữa nhiều năm như vậy, ngươi cũng không xuống tay với ta, cho nên ta và hoàng đế đều cảm thấy ngươi hẳn là người tốt."
Vô Thanh sau khi nghe xong đột nhiên lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Có lẽ...ta thật là người tốt."
"Không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi."
Vô Thanh lại bước tiếp, thanh âm xa xa truyền đến,
"Nhưng ta cùng Thái Hoàng Thái Hậu không phải loại quan hệ mà các ngươi tưởng tượng."
Dạ Mộc sửng sốt một chút, không biết nói như thế nào, liền nghe thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-che-hoan-sung-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873738/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.