Edit: Quân Ly
Nhưng nó hiển nhiên hưng phấn quá độ, một cái nhảy lên, mũ vây trên đầu Vô Thanh bị quăng ra ngoài, Dạ Mộc nghe Vô Thanh nói muốn đi nhặt, nàng xấu xa không đáp ứng, rốt cuộc dung nhan đẹp như vậy, lúc trước nghe hắn che lên thật sự quá đáng tiếc, còn cái đầu trọc đợi lát nữa lấy miếng vải che đi là xong.
Sau một lát, bọn họ dừng gần một cái thôn.
Không có biện pháp, Vô Thanh uy hiếp nàng muốn nhảy xuống ngựa, nói không có mũ kiên quyết không thể ăn mặc như vậy đi ra ngoài, Dạ Mộc không có biện pháp, lúc sau dừng lại ở thôn rồi lén lút dẫn hắn đi đến sân quần áo của một nhà.
"Ngươi muốn làm gì?"
Vô Thanh nhìn nàng, vẻ mặt chính khí.
"Suỵt!"
Dạ Mộc bảo hắn nhỏ giọng, sau đó nhanh nhẹn trộm một cái vải bố chạy ra! Vải bố hẳn là làm quần áo cho trẻ nhỏ cho nên cũng không lớn, Vô Thanh thấy Dạ Mộc trộm đồ, vội vàng bảo nàng trả lại.
Dạ Mộc mới không đáp ứng! Nàng cầm vải bố màu lam giơ lên trên đầu hắn nói,
"Như vậy người khác liền không biết ngươi trọc đầu!"
"Hoang đường!"
Vô Thanh vội vàng đem vải bố kéo xuống,
"Ngươi không trả, ta trả!"
Nói xong hắn liền đi đến trong sân nhà kia, Dạ Mộc gắt gao túm chặt hắn, nàng tuy rằng không thể động nội lực, nhưng sức lực nàng tuyệt đối mạnh hơn một hòa thượng. Vô Thanh thấy hắn bị Dạ Mộc kéo đi rồi, vội vàng hô,
"Có người sao? Có người trộm......"
Câu nói kế tiếp chưa nói xong đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-che-hoan-sung-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873734/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.