Khi trở lại Bắc Kinh trời cũng đã vào sáng sớm, một đêm không ngủ, trên mặt Tô Thần hiện lên thâm quầng mệt mỏi, cậu ngồi sau ghế xe taxi, thân thể chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, xuống máy bay liền nhận được tin nhắn của Tần Bách, chỉ có mấy chữ: “Phòng trọ để lại cho cậu.”
Đáy lòng nổi lên nụ cười khổ, tình cảm không còn, tại sao lại phải ở nơi cô đơn như vậy? Cậu không nhắn lại, từ sâu trong lòng không hề muốn có chút liên hệ nào với đối phương nữa.
Suy nghĩ một chút, cậu liền bấm điện thoại gọi cho bạn: “A Ngũ, giúp tớ một việc, là muốn thuê phòng, chỗ nào không quan trọng, nhanh một chút là được.”
Suy tư một đêm, ban đầu đầy tràn khiếp sợ, phẫn nộ, không cam lòng, oán hận, cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ cùng quả quyết, Tô Thần chưa bao giờ chìm trong hối hận muộn màng, nếu không còn yêu cậu nguyện ý buông tay, dây dưa sẽ chẳng mang lại ỹ nghĩa nào, không phải là việc người đàn ông nên làm. Trên thế giới này Tần bách là duy nhất nhưng câu-Tô Thần cũng chính là duy nhất, có một không hai.
Ở nhà cũ gặp lại người quen, Tô Thần hít thở sâu, chợt cảm thấy càng thêm uể oải: “Dạ, cậu đang làm gì?”
“Tô, tôi…anh xảy ra chuyện gì vậy?” Duyệt Dạ xoay mắt nhìn thấy bộ dạng của cậu bỗng nhiên kinh sợ, tiếp theo nhanh chóng bước đến tỉ mỉ quan sát cậu, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Thần nhìn thấy bộ dáng lo lắng của hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-che-ai-chi-duong-qua-du-hoac/2265611/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.