Chương trước
Chương sau
“Đã xảy ra chuyện gì?” An Tuần nhìn thần sắc ngưng trọng của Tô Thần không khỏi đặt câu hỏi.

Tô Thần lắc đầu, không hiểu sao cậu lại cảm thấy vô cùng bất an. Phiên đấu giá  càng đến đoạn kết càng thêm kịch liệt, cuối cùng người mua được chai rượu đỏ  quý giá kia là một vị quý phu nhân, hơn nữa Peter cũng tiết lộ đó là một khách quen của công ty, nhưng không hiểu sao cậu vẫn thấy vô cùng bất an.

“Được giá tốt, có lẽ chúng ta nên ăn mừng một chút.” Cậu tạm thời đè xuống bất an trong lòng cười nói với An Tuần.

“Lúc nào bắt đầu?”

“Lát nữa tớ đi mua thực phẩm, cậu về trước chuẩn bị mọi thứ, buổi tối chúng ta mời A Nguyên đến tham gia cùng.”

“Tốt!”

Tô Thần cùng cậu ta chia tay ở nhà ga tàu điện ngầm, hệ thống giao thộng điện ngầm ở Paris rất rộng lớn, bốn phía đều có thể thuận lợi đi lại, cậu lên một chuyến tàu điện ngầm để đến một siêu thị.

Mấy hôm trước Ngô Nguyên đã chỉ cho cậu cách mua được thực phẩm ngon mà giá cả lại rẻ, cậu cứ một đường đi thẳng cho nên không hề phát hiện ra phía sau mình vẫn có một thân ảnh đang bám theo.

Đột nhiên cậu bị một người bịt mắt ôm lấy từ phía sau kéo đến một đoạn đường nhỏ hẹp vắng vẻ, cậu cho rằng mình đã gặp phải cướp của trong “truyền thuyết”.

“Ví của tôi ở trong túi tiền, tôi sẽ không quay đầu lại, mong anh hãy bình tĩnh.” Không nhìn thấy bộ dạng người phía sau, trong đầu Tô Thần nháy mắt đã hiện lên vài lời thể hiện lòng thành nhất, cực lực hi vọng có thể trấn an được đối phương chỉ lấy tiền rời đi.

Khí tức cực nóng phía sau không hề để ý đến trấn an vô dụng của cậu, trái lại còn liếm mút trêu chọc cái gáy mẫn cảm củaTô Thần khiến cậu không khỏi giật mình, đối phương không phải chỉ muốn cần tiền sao ____nghĩ đến đây cậu không khỏi đổ mồ hôi lạnh!

“Bạn của tôi sẽ nhanh đến đây thôi.” Cậu vội vàng đè xuống hoảng loạn lo sợ trong lòng mình để tiếp tục trấn an đối phương, thân thể bị người phía sau nắm chặt không thể động đậy nổi, khí lực đối phương cũng lớn đến kinh người.

Không có tiếng đáp lại chỉ thấy bên tai thấm ướt một mảng, Tô Thần lập tức liều mạng giãy dụa! Đối với khuyến cáo của mình đối phương không hề đáp lại một lời, chỉ một lòng một dạ hoàn thành mục đích, người chấp niệm như thế quả thực rất đáng sợ, làm cậu không khỏi nhớ đến khuôn mặt dữ tợn của Trang Diệp.

Trong đường hầm buổi trưa cũng không có mấy người xuất hiện, Tô Thần rất muốn kêu cứu nhưng lại nghĩ có thể chọc giận đối phương, tỉnh táo lại cậu mới nhớ gay ở nước ngoài rất nhiều, không nghĩ đến cậu nhanh như vậy đã gặp phải cặn bã xã hội!

Cái lưỡi ấm nóng chậm rãi trượt dài bên gáy, tóc gáy cậu lập tức dựng thẳng lên, không hề để ý lực đạo quá mạnh sẽ làm bản thân bị thương, đập thẳng đầu mình vào người phía sau, đồng thời đá mạnh một cái!

Quả nhiên lực đạo của đối phương trong nháy mắt nới lỏng, Tô Thần  nhân cơ hội giãy thoát ra ngoài, không nghĩ đến đối phương tuy có thả lỏng nhưng vẫn nắm tay cậu rất chặt.

“Anh!” Gương mặt ngay bên cạnh khiến cậu cứng đờ, dường như bị đóng tại chỗ không thể động đậy nổi.

Đôi mắt màu lam quen thuộc của người trước mặt, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện tức giận mơ hồ, còn có ánh mắt đang nhìn thẳng vào cậu!

“Sao lại bất động như vậy? Lúc nãy không phải trấn an tốt lắm sao?” Tiếu Nam nắm chặt tay lôi cậu đến gần bên người hơn, đối với dáng vẻ ngơ ngác của cậu rất hài lòng.

Tô Thần lúc này dường như mới tỉnh lại, lập tức quay mắt đi hướng khác, quát lên: “Buông!”

Câu trả lời chỉ là cổ tay càng được hắn nắm chặt hơn.

Cậu phải thật cố gắng mới cưỡng chế nổi bao xúc cảm đang cuồn cuộn trong lòng: “Buông tay!”

“Tại sao không dám nhìn tôi?” Tiếu Nam đưa tay vuốt lên mặt cậu, ngoài khí chất nam nhân quật cường còn có chút đau thương xót xa, hô hấp cậu cứng lại ngữ khí không khỏi mềm đi một chút: “Tôi…”

“Tôi không muốn gặp lại anh nữa!”Tô Thần không hề muốn nghe hắn một câu nào, trực tiếp cắt đứt, âm điệu vô cùng nguội lạnh xa cách.

Hai người cứ đứng thẳng như vậy lại không hề nói với nhau câu nào, Tô Thần nhìn chằm chằm mặt đất, Tiếu Nam lại nhìn cậu.

Không biết qua bao lâu, cảm giác khiếp sợ ban đầu dần biến mất, cậu quay đầu hướng đến nam nhân đang dõi theo cậu, cố gắng bình tĩnh đặt câu hỏi: “ Vấn đề của công ty đã giải quyết được chưa?”

“Giải quyết được, tất cả sự thật đã phơi bày.” Tiếu Nam nhàn nhạt trả lời, Tô Thần gật đầu, quả nhiên Hoàn Thượng chỉ lấy Kinspec ra làm bình phong.

“Tôi vẫn giữ nguyên chức cho em.” Tiếu Nam chậm rãi mở miệng.

Đáy mắt Tô Thần nổi lên tia khổ sở: “Nếu đã quyết định ra đi, tôi sẽ không quay lại.”

“Ở chỗ này em có thể làm được chuyện gì? Không bằng đến nơi mình quen thuộc tạo nên sinh ý lớn.” Trong lòng Tiếu Nam không  muốn nói ra như vậy, nhưng biết sao khi lời nói thốt ra khỏi miệng càng giống như một chuyên gia đang khách quan phân tích tình huống, cũng không lưu lại chút tình cảm nào.

Ánh mắt Tô Thần trở nên vô cùng buồn bã: “Anh vẫn không hiểu sao? Tôi không muốn nhớ lại những chuyện đã qua, nơi này sẽ là nơi tôi bắt đầu lại cuộc sống mới.”

Em ấy muốn dứt bỏ mình, dứt bỏ mối quan hệ giữa hai người! ý thức được điểm này đáy mắt Tiếu Nam nhảy lên tia hoảng hốt, bàn tay nắm lấy tay Tô Thần không tự chủ được run lên.

Tô Thần kêu đau một tiếng, nhìn hắn thay đổi nét mặt, khẩn trương trong lòng không hiểu dâng lên dày đặc, Tiếu Nam tựa hồ rất kìm nén tâm tình, tại sao hắn lại như vậy? Làm sao hắn tìm được mình?

“Anh tới đây muốn làm chuyện gì?” Vấn đề vừa được thốt ra, To Thần liền ảo não cắn môi.

“Em lấy trộm rượu của tôi…” Trong ngực Tiếu Nam lúc này rất bối rối, cũng không biết mình thuận miệng nói chuyện gì.

Thì ra hắn đến chỉ để tìm rượu…trong miệng Tô Thần lúc này chỉ còn đắng chát.

“Tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”

“Vội vã muốn cùng tôi phủi sạch quan hệ thế sao?” Tô Thần trả lời đạm mạc như vậy thật khiến Tiếu Nam phát điên, hao tổn hết bao nhiêu tâm tư mới có thể tìm được người cậu lại còn làm ra cái bộ dạng vô tình vô cảm này này, hắn quả thực không biết nên làm gì tiếp theo.

Sắc mặt Tô Thần lạnh dần, ngữ khí cũng ngày càng lạnh lẽo: “Tôi với anh vốn không có quan hệ nào cả, có gì mà dứt khoát với phủi sạch quan hệ được.”

“Em!” Ánh mắt  Tiếu Nam đột nhiên biến lạnh, tức giận trong nháy mắt bùng nổ: “Em nói cái gì?”

Tô Thần lạnh lùng không thèm nhìn vào hắn, một vài giây sau yết hầu đột nhiên bị hắn bóp chặt, một nụ hôn cực nóng ẩm ướt lập tức chạm vào môi cậu.

Bối rối lúc đầu dần dần được thay thế bởi sự hòa hợp, hương thơm ngọt ngào phảng phất xung quanh làm say động lòng người, dục vọng như mãnh thú không có dây cương nào ghì nổi, ham muốn được đè ép người trong lòng xuống triệt để yêu thương!

Nhận thấy dục hỏa của nam nhân bắt đầu ngóc đầu dậy, Tô Thần kinh hoàng, không lẽ nào lại gặp cảnh tượng ấy ở tại đây! Đã chạy trốn ra nước ngoài vẫn còn phải hầu hạ dưới thân nam nhân sao, dựa vào gì đây? Tâm tình của hắn sao?

Cậu không phải là món đồ chơi, cũng không phải là sủng vật, tuy rằng cậu thực sự yêu hắn sâu sắc, có thể cả cuộc đời này cũng không làm sao quên được, nhưng không có nghĩa là cậu phải nhẫn nhục, hèn hạ chịu đựng nữa!

“A!?”

Chân bị đạp mạnh một cái, Tiếu Nam lập tức kêu đau, lực đạo nơi tay cũng đồng thời hạ xuống, ngay lúc đó Tô Thần lại cho thêm một cước nữa, hai tay cậu đồng thời đẩy hắn ra. Tiếu Nam chịu không được lùi lại vài bước, không đến mấy giây sau mặt hắn trở nên trắng bệch, Tô Thần từ lúc nào đã thoát được ra ngoài, biến mất không thấy tăm hơi.

“Chết tiệt!” Hắn  ảo não đấm một cái thật mạnh lên vách tường gần đó, mắt lam sâu lắng hiện lên tia khát khao khôn cùng chăm chăm nhìn Tô Thần biến mất không thấy bóng dáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.