Trái tim Cố Niệm Đường gần như ngừng đập.
Sau đó nó bắt đầu nhảy nhót điên cuồng trong lồng ngực, tiếng tim đập tưởng như tiếng sấm rền đang liên tục cổ vũ bên tai anh.
Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm alpha trước mặt như muốn tìm thêm được gì đó trong đôi mắt nửa cười nửa không kia, nhưng anh nhanh chóng nhận ra bản thân đã thất bại. Cố Niệm Đường vốn chẳng phải người yếu ớt thiếu quyết đoán, năm đó nhà họ Cố gặp chuyện, Thụy Lợi Âu chịu tổn thất liên tiếp, gần như sắp phá sản, là do một tay anh kéo lại mọi thứ từ bờ vực sụp đổ.
Nhưng khi ở trước mặt Thẩm Tùy anh lại đánh mất năng lực này, thậm chí anh còn không thể phân biệt nụ cười trên mặt hắn là thật hay là giả.
Cố Niệm Đường cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình tăng lên, nóng đến mức ngay cả không khí lạnh giá của mùa đông cũng không thể ngăn nổi.
Anh sợ bị Thẩm Tùy nhìn ra nên vội rời mắt đi. Anh cảm giác những ngón tay của mình đang vô thức run rẩy, vậy nên Cố Niệm Đường không còn cách nào khác ngoài việc nắm tay lại.
Lời này có ý gì?
Đau lòng?
Nghe có vẻ không khác với thương hại nhưng khi hai từ này chảy vào trong lòng anh thì cảm xúc nó mang đến lại hoàn toàn tương phản.
Cố Niệm Đường không biết phải nói gì, cũng không biết nên đáp lại thế nào. Anh có thể bình tĩnh xử lý những tình huống phát sinh trong công việc hay thản nhiên đối mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cau/3393232/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.