Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, gió đêm rét lạnh thổi tới giúp đầu óc vốn choáng váng vì cồn của hắn trở nên tỉnh táo hơn, lúc này Thẩm Tùy mới nhớ ra vừa nãy không nên để Cố Niệm Đường ký lên tờ hóa đơn.
Hắn quay đầu nhìn người đàn ông đang bước chầm chậm về phía mình, mở miệng: "Chủ tịch Cố, bữa tối nay hết bao nhiêu thế? Để tôi chuyển tiền lại cho ngài, lúc nãy uống hơi quá nên không kịp nhớ ra."
Cố Niệm Đường đi rất chậm, nhưng vì đi với tốc độ này nên bên chân bị tật của anh trông không rõ ràng lắm, thoạt nhìn y hệt người bình thường. "Không phải cậu nói là chi phí đêm nay đều do chủ tịch Cố trả à?"
"Ngài biết là tôi nói đùa mà," Thẩm Tùy cười nheo mắt, "bằng không thì không khí trong phòng sẽ đóng băng thật mất. Với cả tôi cũng không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn để giải thích sự có mặt của ngài."
"Cậu cảm thấy vì sao tôi lại đến?"
"Tôi cho rằng... ngài muốn đưa ra đề nghị với tôi một lần nữa, để tôi thử ở bên cạnh ngài."
Yết hầu của Cố Niệm Đường lên rồi lại xuống, sự lo lắng quen thuộc xuất hiện trong mắt anh. Anh không phủ nhận lời này mà ngược lại, cam chịu hỏi lại hắn: "Vậy cậu nghĩ sao?"
Thẩm Tùy cười khẽ.
Hắn sờ vào túi áo vest lần nữa, lại sờ thấy bật lửa, rồi tiếp tục nhớ ra bao thuốc đã bị để quên ở ngăn đựng đồ trên ô tô.
Nhưng lúc này Cố Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cau/3393226/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.