Cố Thành Viễn và Diệp Vân Ánh có thời gian ôn lại những kỉ niệm trước kia, càng kể lại những hồi ức nhỏ cả hai lại cười thành tiếng, do mãi trò chuyện nên cả hai không biết cuộc hội thoại vừa rồi đã bị Lục Tần Phàm ở trên tầng nghe thấy cả.
Cũng là vì có chút băn khoăn và khó chịu điều gì đó nên đã ra, cũng không ngờ là nhìn thấy cảnh cô và người đàn ông khác trong chính căn nhà của mình, anh không quan tâm nhưng lại muốn biết cuộc trò chuyện nên đã nán lại.
Không muốn nhìn cô nhưng lại có cảm giác bứt rứt điều gì đó mà không thể nói.
“Tiểu Ánh, em đừng chọc anh nữa!" Cố Thành Viễn thẹn thùng khi bị Diệp Vân Ánh trêu về thời mình đang còn mập.
“Được rồi em không chọc anh nữa!"
Diệp Vân Ánh nói vậy nhưng miệng vẫn cười, có vẻ nụ cười đó làm cho Cố Thành Viễn mê mẩn không thể rời mắt được, mát mắt say mê đó luôn nhìn vào nụ cười rạng rỡ ánh mặt trăng của cô.
Cô thấy điều gì đấy nên đã quay sang nhìn Cố Thành Viễn, bị cô nhìn anh còn không nhìn đi chỗ khác mà còn nhìn say đắm hơn, Cố Thành Viễn đưa tay ra chỉnh lại tóc cho cô, lấy những cọng tóc còn ở trên má cô ra, sự ân cần đó làm cho Lục Tần Phàm ở trên tầng nhìn thấy cũng cảm thấy bực bội.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, như hai mối tình đầu gặp nhau sau bao lâu xa cách vậy.
/ Khụ khụ / Lục Tần Phàm không nhìn được cảnh trước mắt nên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cau-hanh-phuc-luc-tong-muon-quay-lai-voi-vo/301521/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.